Đám cưới chỉ còn hai tháng nữa. Lòng tôi giờ đây nặng trĩu. Hạnh phúc mới của tôi, tại sao lại phải được "chuộc" về bằng một cái giá đắt đỏ từ quá khứ như vậy?
Chúng tôi không trách mẹ, có lẽ mẹ chỉ vô tư, chỉ muốn động viên con cái theo cách của người già. Nhưng sự vô tư đó, đặt sai thời điểm, lại có sức sát thương lớn hơn ngàn lời chỉ trích.
Tôi nhận ra, tình yêu lớn nhất dành cho gia đình, chính là giữ cho mình một tâm hồn vẫn còn rực rỡ và sống động. Tôi phải sống, trước hết, với tư cách là chính tôi.
Tôi tuyệt vọng, không phải vì mãi mãi không thể có con, mà vì nhận ra người chồng tôi hết mực yêu thương, lại chưa bao giờ thực sự chia sẻ với tôi ước mơ quan trọng nhất của cuộc đời tôi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào hoàn cảnh trớ trêu như vậy, khi vô tình phát hiện bí mật động trời của em chồng – một bí mật có thể phá vỡ sự yên bình của cả đại gia đình.
Nhìn số vàng cưới được bố mẹ hai bên trao cho trong ngày trọng đại, chúng tôi đã quyết định mang đi bán để lấy một khoản kha khá, lo cho tương lai. Thế nhưng, đời không như là mơ, sự thật cay đắng mà chúng tôi nhận lại đã khiến cả hai vợ chồng được một phen “sáng mắt”.