
Bị bạn thân chơi xấu, tôi âm thầm làm một điều
Tôi đã không trả thù, nhưng tôi đã chiến thắng theo cách của riêng mình.

Tôi đã không trả thù, nhưng tôi đã chiến thắng theo cách của riêng mình.

Không gian như đông cứng lại. Vẻ mặt đắc thắng, kiêu ngạo trên gương mặt cô ta vỡ vụn, thay vào đó là sự sững sờ, ngơ ngác tột độ.

Bữa cơm tối hôm đó, tôi không tài nào nuốt nổi. Những lời nói của mẹ chồng, thái độ của chồng cứ liên tục vang vọng trong đầu tôi.

Khoảnh khắc ấy, tôi bừng tỉnh. Tình yêu đích thực phải là sự tôn trọng và cùng nhau phát triển, chứ không phải là sự kiểm soát và triệt tiêu cái tôi của người khác...

Câu trả lời đó không phải là sự hỗn hào hay thách thức. Đó là một lời tuyên ngôn nhẹ nhàng nhưng đanh thép về những ưu tiên trong cuộc đời tôi.

Sau buổi tối hôm đó, tôi hiểu rằng tôi đã tìm thấy một người bạn đời thực sự...

Sống lưng tôi bỗng lạnh toát. Cổ họng nghẹn đắng lại, không thể nói thêm lời nào...

Năm trăm nghìn đồng đã lấy lại được, nhưng tôi đã mất đi một thứ lớn hơn nhiều, niềm tin vào "tình làng nghĩa xóm".

"Người tính không bằng trời tính", cuộc gặp gỡ định mệnh của tôi và mẹ chồng tương lai lại diễn ra sớm hơn dự kiến, trong một hoàn cảnh không thể éo le hơn.

Cuộc đời thật trớ trêu, nhưng cũng nhờ cú sốc này, tôi càng thêm trân trọng những người thân yêu bên cạnh mình.

Đêm đó, tôi trằn trọc nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ. Trăng vẫn tròn và sáng, nhưng lòng tôi thì đầy những khoảng trống lo âu.

Tôi rút tay mình ra khỏi tay anh. Chiếc nhẫn đính hôn trên ngón tay bỗng trở nên nặng trĩu, lạnh lẽo đến đáng sợ.

Mối tình đơn phương kéo dài hai năm của tôi, có lẽ nên đến lúc kết thúc. Nhưng lạ thay, tôi không cảm thấy quá buồn.

Chiếc điện thoại rơi khỏi tay tôi, va xuống sàn nhà tạo nên một tiếng "cạch" khô khốc. Tai tôi ù đi, trời đất quay cuồng.

Một câu nói đó thôi, mà tất cả thế giới màu hồng tôi tự vẽ ra bỗng chốc sụp đổ. Tôi điếng người. Cổ họng nghẹn đắng lại, không thể thốt nên lời.

Ly hôn 9 tháng, tôi ngỡ mình đã mạnh mẽ, nhưng khi biết danh tính vợ mới của anh, tôi nhận ra vết thương trong lòng vẫn còn đau.

Tám triệu. Con số ấy cứ vang vọng trong đầu tôi. Tôi ngồi lặng đi, cổ họng nghẹn đắng không nói nên lời.

Tôi đã chứng minh rằng, sức mạnh của người phụ nữ không nằm ở việc ghen tuông ồn ào, mà nằm ở sự bình tĩnh, bản lĩnh và lòng tự trọng khi đối mặt với sóng gió lớn nhất của cuộc đời.

Thủ tục ly hôn diễn ra nhanh chóng. Vợ tôi không níu kéo nữa, cô ấy chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt thất vọng tột cùng rồi lặng lẽ rời đi.

"Em biết gì mà hỏi? Đàn ông ra ngoài làm ăn vất vả, có phải đi chơi đâu. Tất cả cũng chỉ vì cái nhà này thôi!"...

Khoảnh khắc đó, thời gian như ngưng đọng. Tiếng nhạc dường như cũng tắt lịm. Tôi nghe rõ tiếng thìa rơi lanh canh trên đĩa của bàn bên cạnh.

Tay run run, tôi vội vàng xóa bình luận đó đi và chặn người dùng kia. Nhưng sự bất an đã bắt đầu len lỏi trong tâm trí.

Nước mắt tôi bỗng dưng trào ra, nhưng không phải vì đau khổ, mà vì cảm động và hối hận.

Tổ ấm mà tôi đã cố công vun đắp suốt 10 năm qua, tình yêu mà tôi từng cho là vĩnh cửu, tất cả đã vỡ tan trong khoảnh khắc tôi xem đoạn video đó.

Câu nói của mẹ chồng sau đó không phải là lời trách mắng, mà lại là điều khiến tôi bật khóc vì một lý do không ai ngờ tới.

Một câu nói của anh như một gáo nước lạnh dội thẳng vào sự ích kỷ và phù phiếm của tôi.

Sự thù hận ấy lớn dần lên cùng tôi. Nó trở thành động lực, một thứ động lực méo mó và đầy cay đắng.

Buổi tối hôm ấy diễn ra trong không khí căng thẳng. Bữa cơm thịnh soạn trở nên vô vị.

Cả bàn ăn bỗng dưng im phăng phắc. Tiếng tivi ngoài phòng khách trở nên to một cách lạ thường. Bố tôi sững người, lời khen còn định nói bỗng nghẹn lại nơi cổ họng.

Cổ họng tôi nghẹn đắng, chân như chôn chặt xuống nền đất. Tôi muốn gào lên, muốn hỏi anh đây là ai, tại sao chị ta lại xuất hiện ở đây, mối quan hệ của họ thực sự là gì. Nhưng không một lời nào có thể thốt ra.