Dòng sự kiện
      +Aa-
      Zalo

      Tiệc tân gia đang vui vẻ, người họ hàng ghé tai nói một câu khiến tôi vừa giận tím mặt vừa lo sốt vó

      (ĐS&PL) - Đúng là miệng lưỡi thế gian, lời nói gió bay nhưng vết thương lòng thì ở lại, khiến niềm vui chẳng thể nào trọn vẹn...

      Vợ chồng tôi cưới nhau đã ngót nghét mười năm. Mười năm ấy là cả một chặng đường dài "nếm mật nằm gai", từ cảnh đi thuê trọ trong những căn phòng ẩm thấp chỉ rộng chừng 15 mét vuông, cho đến những ngày tháng tăng ca triền miên để tích cóp từng đồng. Giấc mơ về một ngôi nhà khang trang, nơi các con có phòng riêng để học tập, nơi tôi có một gian bếp rộng rãi, luôn là động lực lớn nhất để chúng tôi phấn đấu.

      Đầu năm vừa rồi, nhờ sự hỗ trợ hai bên nội ngoại cộng với số tiền tiết kiệm và vay mượn thêm ngân hàng, vợ chồng tôi chính thức khởi công xây nhà trên mảnh đất đã mua từ hai năm trước. Căn nhà 3 tầng, thiết kế mái Thái hiện đại, nằm ngay mặt ngõ rộng thoáng. Ngày dọn về nhà mới, nhìn cơ ngơi khang trang, mùi sơn còn thơm phức, tôi cứ ngỡ mình đang mơ. Bao nhiêu mồ hôi, nước mắt đổ xuống cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng.

      Để chia vui với mọi người, vợ chồng tôi quyết định làm mâm cơm tân gia, mời anh em họ hàng và bạn bè thân thiết. Buổi tiệc diễn ra vô cùng rôm rả. Ai bước vào cũng tấm tắc khen nhà đẹp, thiết kế hợp lý, nội thất sang trọng. Những lời chúc tụng: "An cư lạc nghiệp", "Lộc lá đầy nhà" khiến vợ chồng tôi "mát mày mát mặt", cười không khép được miệng. Chồng tôi, người vốn ít nói, hôm nay cũng cao hứng uống thêm vài chén rượu mừng vì quá hạnh phúc.

      Thế nhưng, bầu không khí đang vui vẻ ấy bỗng chốc chùng xuống khi chị H. xuất hiện. Chị H. là chị họ xa bên đằng chồng tôi, nổi tiếng là người "thẳng tính" nhưng đôi khi cái sự thẳng ấy lại thiếu đi sự tinh tế cần thiết. Vừa bước vào nhà, thay vì chúc mừng hay ngồi vào bàn tiệc, chị đi một vòng từ tầng 1 lên tầng 3, mắt nhìn soi mói từng ngóc ngách như thợ đi nghiệm thu công trình.

      Ảnh minh họa: AI

      Ảnh minh họa: AI

      Lúc chị quay xuống, tôi đon đả ra mời chị vào mâm. Chị không ngồi ngay mà kéo tay tôi ra một góc, mặt tỏ vẻ nghiêm trọng. Giữa lúc nhạc đang bật, tiếng cụng ly leng keng, giọng chị vẫn oang oang đủ để cả bàn tiệc gần đó nghe thấy:

      "Này, mợ nói thật đừng giận nhé. Nhà thì to đẹp đấy, nhưng cô chú xây nhà mà không mời thầy xem kỹ hay sao? Cái cầu thang đặt thế kia là phạm đại kỵ rồi. Cầu thang lao thẳng ra cửa chính thế này là tiền vào cửa trước luồn ra cửa sau, làm bao nhiêu cũng không giữ được đâu. Chưa kể, cái hướng bếp kia là hướng 'tuyệt mệnh' so với tuổi thằng T. (chồng tôi), ở lâu coi chừng sinh bệnh tật, lục đục đấy."

      Nghe xong câu nói ấy, nụ cười trên môi tôi tắt ngấm. Mặt tôi nóng bừng lên, vừa xấu hổ với khách khứa xung quanh, vừa giận tím người. Hôm nay là ngày vui trọng đại của gia đình, là ngày chúng tôi mong chờ cả chục năm nay, vậy mà chị nỡ lòng nào tạt một gáo nước lạnh buốt giá như thế? Chẳng lẽ chị không thể đợi lúc vắng người, hoặc một ngày khác để góp ý hay sao? Nói những lời xui xẻo trong ngày tân gia chẳng khác nào đang trù ẻo gia chủ.

      Tôi cố giữ bình tĩnh, gượng cười đáp lại: "Cảm ơn chị góp ý, nhưng vợ chồng em cũng có nhờ người xem qua rồi, họ bảo không vấn đề gì đâu ạ. Thôi mời chị vào dùng bữa cho nóng."

      Tưởng chị sẽ dừng lại, nào ngờ chị H. vẫn chép miệng, lắc đầu quầy quậy: "Ôi dào, thầy bà bây giờ toàn nói dựa. Chị nói có sách mách có chứng, nhà bà bác chị y hệt thế này, được 3 năm thì chồng tai biến, vợ chồng ly tán, vỡ nợ phải bán nhà. Chị thấy lo nên chị mới nói thẳng, chứ người ngoài ai thèm quan tâm."

      Đến lúc này thì không khí bữa tiệc trầm hẳn xuống. Chồng tôi mặt cũng biến sắc, nhưng vì nể nang họ hàng nên đành lảng sang chuyện khác để mời mọi người nâng ly. Tuy nhiên, cái không khí hân hoan ban đầu đã bay biến sạch.

      Dù ngoài mặt tỏ ra cứng rắn, không tin vào những lời mê tín, nhưng thú thật, sau khi tiệc tàn, khách về hết, lòng tôi lại dậy sóng những nỗi lo âu. Nhìn cái cầu thang đẹp đẽ mà chúng tôi từng rất ưng ý, giờ tôi lại thấy lấn cấn. Nhìn sang chồng đang ngủ say vì say rượu, tôi lại nhớ đến câu "sinh bệnh tật, lục đục" mà rùng mình.

      Tôi giận chị H. vì sự vô duyên, thiếu tế nhị bao nhiêu thì lại càng lo lắng bấy nhiêu. Người ta bảo "có thờ có thiêng, có kiêng có lành", lời nói ác ý vào ngày đầu tiên về nhà mới như một cái gai găm vào tâm trí tôi. Liệu những điều chị nói có thật không? Hay đó chỉ là sự ghen ăn tức ở tầm thường?

      Đêm đầu tiên trong ngôi nhà mơ ước, thay vì ngủ ngon trong niềm hạnh phúc, tôi lại chằn chọc, hết lên mạng tra cứu phong thủy lại nằm suy diễn đủ thứ chuyện xui rủi. Căn nhà là tâm huyết cả đời, giờ bỗng nhiên trở thành nỗi bất an chỉ vì một câu nói.

      * Tâm sự của độc giả

      Link bài gốcLấy link
      https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/tiec-tan-gia-ang-vui-ve-nguoi-ho-hang-ghe-tai-noi-mot-cau-khien-toi-vua-gian-tim-mat-vua-lo-sot-vo-a598755.html
      Zalo

      Cảm ơn bạn đã quan tâm đến nội dung trên.

      Hãy tặng sao để tiếp thêm động lực cho tác giả có những bài viết hay hơn nữa.

      Đã tặng:
      Tặng quà tác giả
      BÌNH LUẬN
      Bình luận sẽ được xét duyệt trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.
      Tin liên quan