Dòng sự kiện
      +Aa-
      Zalo

      Gặp gỡ chồng cũ sau 3 năm tái hôn, người phụ nữ ân hận muộn màng

      (ĐS&PL) - Giờ đây, đứng trước gương, tôi thấy một người đàn bà thành đạt nhưng tâm hồn đã vụn vỡ. Tôi có tất cả những thứ tôi từng thèm khát, chỉ trừ một thứ duy nhất...

      Người ta thường bảo, thời gian là liều thuốc chữa lành mọi vết thương. Nhưng với tôi, 3 năm sau ngày tái hôn, thời gian lại là thứ chất lỏng trong suốt bóc tách từng lớp mặt nạ của cuộc hôn nhân hiện tại, để lộ ra một nỗi ân hận muộn màng mà tôi chỉ biết nuốt ngược vào trong. Chiều nay, giữa dòng người hối hả của thành phố, tôi vô tình chạm mặt anh – người đàn ông tôi từng rũ bỏ không thương tiếc để chạy theo cái gọi là "hạnh phúc mới".

      Ba năm trước, tôi rời bỏ anh khi chúng tôi đang ở ngưỡng cửa năm thứ 5 của cuộc hôn nhân. Ngày đó, tôi chê anh hiền lành đến mức nhu nhược, chê cái sự bình lặng của anh là nhàm chán. Tôi khao khát một người đàn ông quyết đoán hơn, giàu có hơn và biết đem lại cho tôi những cảm giác mãnh liệt. Thế rồi tôi gặp người chồng hiện tại – một người hào nhoáng, khéo léo và biết cách chiều chuộng những phù phiếm của tôi. Tôi bước ra khỏi cuộc đời anh như một kẻ chiến thắng đang đi tìm vùng đất hứa, bỏ mặc anh đứng lặng thinh với đôi mắt đỏ hoe giữa căn nhà cũ.

      Nhưng cuộc đời không như là mơ. Sau khi tái hôn, những hào nhoáng ban đầu nhanh chóng tan biến. Người chồng hiện tại hóa ra là một kẻ gia trưởng, nóng nảy và đầy toan tính. Những bữa cơm ấm cúng ngày xưa được thay bằng những buổi tiệc tùng xa hoa nhưng lạnh lẽo. Tôi không còn được nghe câu hỏi: "Em mệt không?" mỗi khi đi làm về, thay vào đó là những đòi hỏi, trách móc và sự cô đơn cùng cực ngay trong chính căn nhà của mình.

      Ảnh minh họa

      Ảnh minh họa 

      Chiều nay, tôi gặp lại anh trong một quán cà phê nhỏ ven đường. Anh ngồi đó, vẫn chiếc áo sơ mi đơn giản năm nào nhưng trông đĩnh đạc và bình yên lạ thường. Bên cạnh anh không phải là một người phụ nữ nóng bỏng, mà là một cô gái có gương mặt hiền hậu, đang mỉm cười nghe anh kể chuyện. Nhìn cách anh ân cần gạt sợi tóc vướng trên má cô ấy, tim tôi thắt lại. Đó từng là đặc quyền của riêng tôi, là sự dịu dàng mà tôi từng coi khinh là "tầm thường".

      Chúng tôi nhìn nhau, một cái gật đầu nhẹ thay cho lời chào. Anh tiến lại gần, hỏi thăm tôi vài câu xã giao. Giọng anh vẫn trầm ấm như thế, nhưng ánh mắt đã không còn sự xót xa hay luyến tiếc. Anh đã thực sự buông bỏ tôi để hạnh phúc. Còn tôi, nhìn vào bộ đồ hiệu đắt tiền trên người và chiếc xe sang đang chờ ngoài cửa, tôi chợt nhận ra mình mới là kẻ trắng tay.

      Trong phút giây ngắn ngủi ấy, tôi khao khát được nắm lấy đôi bàn tay chai sần nhưng ấm áp của anh, được khóc và nói lời xin lỗi. Tôi ân hận vì đã không biết trân trọng những gì mình có, ân hận vì đã nhầm lẫn giữa sự bình yên và sự nhàm chán. Tôi từng nghĩ mình xứng đáng có nhiều hơn thế, nhưng thực ra, tôi đã có tất cả trong tay và chính mình đã ném nó đi.

      Bước ra khỏi quán, gió lạnh thổi tạt vào mặt khiến mắt tôi cay xè. Tôi trở về ngôi nhà lộng lẫy nhưng trống vắng tình yêu của mình, lòng nặng trĩu một nỗi đau không tên. Hóa ra, bi kịch lớn nhất của người phụ nữ không phải là lấy nhầm người, mà là khi có được người tốt lại đem lòng phản bội để rồi dành cả đời còn lại để nuối tiếc về một quá khứ không bao giờ trở lại.

      Cái giá của sự tham lam và nông nổi quá đắt. Giờ đây, đứng trước gương, tôi thấy một người đàn bà thành đạt nhưng tâm hồn đã vụn vỡ. Tôi có tất cả những thứ tôi từng thèm khát, chỉ trừ một thứ duy nhất: Sự bình yên trong tâm hồn mà anh từng mang lại. Ân hận lúc này, có lẽ cũng đã quá muộn màng rồi...

      * Tâm sự của độc giả

      Link bài gốcLấy link
      https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/gap-go-chong-cu-sau-3-nam-tai-hon-nguoi-phu-nu-an-han-muon-mang-a601332.html
      Zalo

      Cảm ơn bạn đã quan tâm đến nội dung trên.

      Hãy tặng sao để tiếp thêm động lực cho tác giả có những bài viết hay hơn nữa.

      Đã tặng:
      Tặng quà tác giả
      BÌNH LUẬN
      Bình luận sẽ được xét duyệt trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.
      Tin liên quan