Người ta vẫn thường bảo: "Muốn hạnh phúc thì đừng bao giờ xem điện thoại của chồng". Tôi từng coi đó là kim chỉ nam cho cuộc hôn nhân 5 năm êm đềm của mình. Chồng tôi – trong mắt mọi người và cả chính tôi – là một người đàn ông mẫu mực: đi làm về đúng giờ, lương đưa đủ, và chưa bao giờ to tiếng với vợ con.
Nhưng cuộc đời quả thật không ai học được chữ ngờ. Chỉ một lần tò mò phá vỡ nguyên tắc, tôi đã tự tay đập tan sự bình yên giả tạo bấy lâu nay.
Chuyện xảy ra vào tối thứ Bảy tuần trước. Chồng tôi đi nhậu với hội bạn đại học về khá muộn, người nồng nặc mùi rượu rồi lăn ra ngủ say như chết. Khi tôi đang dọn dẹp lại đống quần áo anh vứt bừa bãi, chiếc điện thoại rơi ra từ túi quần, màn hình sáng lên vì có tin nhắn đến.
Bình thường, tôi sẽ để mặc đó. Nhưng dòng tin nhắn hiện lên trên màn hình khóa khiến tôi khựng lại: "Thằng Hùng hôm nay diễn sâu thế, về vợ có thưởng không?".

Ảnh minh họa
Tò mò và linh tính mách bảo, tôi cầm chiếc điện thoại lên. Mật khẩu vẫn là ngày sinh của con gái, tôi mở khóa dễ dàng. Đập vào mắt tôi là một nhóm chat trên Zalo có cái tên nghe rất kêu: "Hội Sợ Vợ Vĩ Đại".
Tôi nhếch mép cười nhạt, nghĩ chắc mấy ông đàn ông lại lập hội nói xấu vui vẻ dăm ba câu chuyện phiếm. Nhưng không, khi ngón tay tôi lướt ngược lên những dòng tin nhắn cũ, nụ cười trên môi tôi tắt ngấm. Thay vào đó là cảm giác lạnh toát sống lưng và lồng ngực như có ai bóp nghẹt.
Trong cái "động" kín mít ấy, những người đàn ông đạo mạo, những người chồng "quốc dân" lại hiện nguyên hình là những kẻ hai mặt đến đáng sợ.
Tôi thấy chồng mình – người đàn ông lúc chiều còn ôm tôi khen "Vợ nấu canh chua là nhất" – lại nhắn trong nhóm: "Mẹ kiếp, bát canh toàn nước lã với dấm, chua loét mà vẫn phải khen cho nó sướng, không tối nó lại cấm vận thì khổ anh em ạ". Kèm theo đó là những icon cười cợt nhả của đám bạn.
Nhưng đó chưa phải là điều kinh khủng nhất. Tôi lướt đến đoạn hội thoại trưa nay. Một người bạn trong nhóm khoe ảnh cô nhân viên mới ở công ty với những lời lẽ thô tục bình phẩm về cơ thể cô ấy. Và chồng tôi, anh ta hùa theo bằng một tấm ảnh... chụp trộm tôi đang ngủ trưa ở nhà, đầu tóc rũ rượi, áo quần xộc xệch, kèm dòng chú thích: "Nhìn chán đời không? Ra đường thì mơn mởn, về nhà nhìn như con mẹ sề. Bảo sao anh em mình không muốn ra ngoài đổi gió".
Tôi chết lặng. Chiếc điện thoại trên tay tôi run bần bật. Cảm giác nhục nhã ê chề dâng lên tận cổ họng. Người đàn ông đang nằm ngáy o o bên cạnh kia, người mà tôi đầu ấp tay gối, người tôi đã hy sinh cả thanh xuân để sinh con đẻ cái, chấp nhận cơ thể sập sệ đi vì vết rạn, vì mỡ thừa... lại mang hình ảnh xấu xí nhất của vợ ra làm trò cười cho đám bạn bè mua vui.
Hóa ra, sự quan tâm, ân cần của anh bấy lâu nay chỉ là một vai diễn hoàn hảo. Hóa ra, sau lưng tôi, anh khinh thường và chán ghét người vợ tào khang này đến thế. Trong nhóm chat đó, họ coi phụ nữ, coi vợ mình như những "cai ngục", những món đồ cũ kỹ cần phải đối phó, lừa lọc để có được sự tự do. Họ dạy nhau cách xóa tin nhắn, cách giấu quỹ đen, và cả cách... "bóc bánh trả tiền" sao cho sạch sẽ.
Tôi ngồi thụp xuống sàn nhà lạnh lẽo, nước mắt cứ thế tuôn rơi mà không thể nấc thành tiếng. Tôi nhìn chồng, cảm giác ghê tởm xâm chiếm tâm trí. Tôi không biết người đàn ông này là ai nữa. Là người chồng mẫu mực ban sáng, hay là gã đàn ông thô lỗ, giả tạo trong cái nhóm chat "kín" kia?
Tôi nhẹ nhàng đặt điện thoại lại chỗ cũ, tắt màn hình. Căn phòng trở lại yên tĩnh, chỉ còn tiếng ngáy đều đều của anh. Nhưng lòng tôi thì đã nổi bão.
Sáng hôm sau, anh tỉnh dậy, vẫn ôm tôi và hỏi: "Hôm nay vợ cho anh ăn món gì thế?". Nhìn nụ cười của anh, tôi chỉ thấy rùng mình. Tôi quay đi, cố giấu đôi mắt sưng húp sau một đêm thức trắng.
Tôi chưa làm ầm ĩ lên. Tôi cũng chưa nói gì. Nhưng tôi biết, niềm tin và sự tôn trọng tôi dành cho anh đã chết ngay khoảnh khắc tôi đọc được những dòng tin nhắn ấy. Một cái bát đã vỡ, dù có hàn gắn lại cũng đầy những vết sẹo xấu xí. Tôi tự hỏi, liệu mình có thể tiếp tục sống chung với một người chồng "hai mặt" này nữa hay không? Hay là nên giải thoát cho chính mình khỏi vở kịch hạnh phúc mà anh đã dựng lên?
* Tâm sự của độc giả










