Cổ họng tôi nghẹn đắng, chân như chôn chặt xuống nền đất. Tôi muốn gào lên, muốn hỏi anh đây là ai, tại sao chị ta lại xuất hiện ở đây, mối quan hệ của họ thực sự là gì. Nhưng không một lời nào có thể thốt ra.
Từng con chữ như những mũi kim đâm vào tim tôi. Hóa ra, sự lạnh lùng, tàn nhẫn ngày ấy chỉ là một vở kịch. Một vở kịch anh dựng lên để bảo vệ tôi, để đẩy tôi ra xa khỏi gánh nặng của cuộc đời anh.
Tôi không biết mình phải đối mặt với những ngày tháng sắp tới ra sao, khi người chồng mà tôi hết mực yêu thương lại coi tôi như một người ngoài cuộc trong chính cuộc hôn nhân này.
Trong bóng tối của rạp chiếu, bộ phim hài trên màn ảnh lớn trở thành một màn tra tấn tàn nhẫn. Tiếng cười của khán giả xung quanh như những nhát dao xoáy sâu vào vết thương đang rỉ máu trong tim tôi.
Tôi không muốn làm một khán giả trong câu chuyện hạnh phúc của người khác nữa. Tôi cũng muốn được yêu, được quan tâm, được trở thành một phần quan trọng trong cuộc đời của một ai đó.
Không ồn ào, không bạo lực. Chỉ là một sự trừng phạt bằng chính ký ức, một bản án chung thân của sự hối hận mà cô ấy sẽ phải tự mình thi hành đến hết cuộc đời.
Câu nói của anh không hề nặng lời, nhưng nó như một nhát búa giáng mạnh vào tâm trí tôi. Nụ cười trên môi tôi vụt tắt. Tôi cứng họng, không thể thốt ra thêm bất cứ lời nào.
Đam mê không sai, chăm sóc bản thân không sai. Nhưng có lẽ, tôi đã sai khi đặt niềm vui của riêng mình lên trên những ưu tiên chung của cả một gia đình.