Tôi năm nay 28 tuổi, cái tuổi mà người ta vẫn ví von là "gái một con trông mòn con mắt". Tôi tự hào về bản thân mình. Sau khi sinh bé đầu lòng, tôi không những không sập sệ mà còn mặn mà hơn. Tôi chịu khó tập gym, yoga, da dẻ lúc nào cũng được chăm sóc kỹ lưỡng, quần áo hàng hiệu không thiếu món nào. Chồng tôi – Thành, là một trưởng phòng kinh doanh phong độ, sự nghiệp đang lên. Trong mắt mọi người, chúng tôi là một cặp đôi hoàn hảo: chồng giỏi, vợ đẹp, con ngoan.
Tôi vẫn luôn giữ cái suy nghĩ ngây thơ rằng: "Đàn ông yêu bằng mắt". Chỉ cần tôi đẹp, tôi quyến rũ, chồng sẽ chẳng bao giờ có tư tưởng "chán cơm thèm phở". Nếu có, thì chắc chắn cô ả kia phải trẻ trung mơn mởn, chân dài tới nách mới đủ sức lôi kéo anh.
Nhưng cuộc đời đâu ai học được chữ ngờ.
Mấy tháng gần đây, Thành hay về muộn. Anh bảo dự án mới nhiều áp lực, phải ở lại họp hành cùng team. Tôi tin, vì thấy anh phờ phạc thật. Về nhà là anh lăn ra ngủ, chuyện chăn gối cũng thưa thớt dần. Tôi chỉ nghĩ đơn giản là anh mệt, nên lại càng ra sức tẩm bổ, mua sắm váy ngủ gợi cảm để hâm nóng tình cảm. Nhưng đáp lại tôi chỉ là tiếng thở dài hoặc cái quay lưng lạnh lùng.
Linh tính của người phụ nữ mách bảo tôi có điều không ổn khi anh bắt đầu cài mật khẩu điện thoại – thứ mà 5 năm nay anh chưa từng làm. Một tối, lợi dụng lúc anh say rượu ngủ quên, tôi lén mở máy bằng vân tay của anh.
Tin nhắn Zalo hiện lên, ghim ngay trên đầu. Người gửi được lưu là "Chị H. - Kế toán". Tôi run run ấn vào. Không có những lời lẽ gợi dục trần trụi, nhưng những dòng tin nhắn quan tâm thái quá khiến tôi lạnh sống lưng. "Hôm nay anh mệt không? Em nấu canh gà rồi, trưa qua phòng em nhé." "Vợ ở nhà lại cằn nhằn à? Thôi sang đây với em cho nhẹ đầu."
Tôi chụp lại màn hình, tay run lẩy bẩy. Sáng hôm sau, tôi âm thầm thuê người theo dõi. Chỉ mất 2 ngày, tôi đã có địa chỉ "tổ uyên ương" mà họ hay lui tới vào giờ nghỉ trưa. Đó là một quán cà phê sân vườn yên tĩnh, nằm sâu trong ngõ hẻm, cách công ty anh cả chục cây số.
Tôi trang điểm thật kỹ, mặc chiếc váy đỏ ôm sát rực rỡ nhất, xịt nước hoa đắt tiền, định bụng sẽ đến đó để "dằn mặt" tiểu tam. Trong đầu tôi vẽ ra hình ảnh một cô ả lẳng lơ, phấn son lòe loẹt. Tôi tự tin rằng chỉ cần mình xuất hiện, nhan sắc của tôi sẽ khiến ả ta phải tự ti mà rút lui.
Nhưng khi bước vào quán, nhìn thấy bàn của chồng trong góc khuất, chân tôi như bị chôn chặt xuống đất.

Ảnh minh họa: AI
Thành đang ngồi đó, nhưng người phụ nữ đối diện anh... không hề giống bất cứ tưởng tượng nào của tôi. Đó là một người đàn bà, theo tôi đoán phải hơn chồng tôi đến 4-5 tuổi. Chị ta gầy guộc, nước da ngăm đen, trên khóe mắt đã hằn rõ những vết chân chim của tuổi tác. Chị ta mặc một chiếc áo sơ mi công sở cũ kỹ, bạc màu, tóc búi vội bằng chiếc kẹp nhựa rẻ tiền.
So với tôi – một người phụ nữ được dát hàng hiệu từ đầu đến chân, da trắng tóc mượt – người đàn bà kia trông thật sự quá đỗi bình thường, thậm chí là quê mùa và khắc khổ.
Nhưng điều khiến tôi "không nói lên lời" không phải là nhan sắc của chị ta, mà là thái độ của chồng tôi. Thành – người đàn ông về nhà luôn cau có, ít nói với vợ – giờ đây đang cười rất tươi. Anh gắp thức ăn cho chị ta, ánh mắt lấp lánh sự dịu dàng và bình yên mà đã lâu lắm rồi tôi không được thấy. Chị ta đưa tay lau mồ hôi trên trán anh, bàn tay thô ráp, không được làm móng cầu kỳ như tôi, nhưng động tác lại ân cần, thấu hiểu đến lạ.
Họ ngồi đó, không giống một cặp tình nhân lén lút vì sắc dục, mà giống như hai người bạn đời tri kỷ đã gắn bó mấy chục năm. Ở bên người đàn bà nhan sắc tầm thường và già nua ấy, chồng tôi dường như được tháo bỏ mọi áp lực, được là chính mình.
Tôi đứng trân trân sau chậu cây cảnh, cổ họng nghẹn ứ. Nếu tình địch là một cô gái trẻ đẹp, tôi có thể lao ra đánh ghen, có thể dùng nhan sắc và sự kiêu hãnh của mình để đè bẹp cô ta. Tôi có thể chửi bới rằng đàn ông chỉ ham của lạ.
Nhưng đứng trước người phụ nữ này, tôi cảm thấy mình thua cuộc hoàn toàn. Tôi thua không phải vì tôi xấu hơn, mà vì tôi nhận ra chồng tôi ngoại tình không phải vì nhu cầu sinh lý, mà vì nhu cầu được chia sẻ, được thấu hiểu – thứ mà nhan sắc lộng lẫy của tôi không mang lại được.
Tôi quay lưng bỏ đi, nước mắt làm nhòe lớp mascara đắt tiền. Cảm giác thất bại ê chề xâm chiếm lấy tôi. Hóa ra, vũ khí đáng sợ nhất của "kẻ thứ ba" đôi khi không nằm ở khuôn mặt hay vóc dáng, mà nằm ở sự bình yên mà họ mang lại cho người đàn ông của mình – điều mà người vợ xinh đẹp như tôi đã vô tình đánh mất.
* Tâm sự của độc giả










