
Con gái ngày càng giống người yêu cũ của vợ, người đàn ông muốn làm xét nghiệm ADN
Tôi muốn làm xét nghiệm để tìm sự thật, để giải thoát cho chính mình. Nếu đúng là con tôi, tôi sẽ dùng cả phần đời còn lại để chuộc lỗi với hai mẹ con.

Tôi muốn làm xét nghiệm để tìm sự thật, để giải thoát cho chính mình. Nếu đúng là con tôi, tôi sẽ dùng cả phần đời còn lại để chuộc lỗi với hai mẹ con.

Cưới nhau chưa tròn tháng, tôi lạnh sống lưng khi phát hiện chồng biến căn nhà tân hôn thành "nhà tù" với 6 chiếc camera giấu kín.

Sự sang trọng này không mang lại sự bình yên như tôi tưởng, nó chỉ là cái lồng vàng giam cầm lòng tự trọng của tôi...

Giờ đây, đứng trước gương, tôi thấy một người đàn bà thành đạt nhưng tâm hồn đã vụn vỡ. Tôi có tất cả những thứ tôi từng thèm khát, chỉ trừ một thứ duy nhất...

Hóa ra, những rào cản bấy lâu nay đều do tôi tự dựng lên trong tâm trí. Tôi đã quá lo lắng về định kiến xã hội mà quên mất rằng, vẫn có những tâm hồn thấu đạt...

Có những lỗi lầm có thể bao dung, nhưng có những sự xúc phạm đến nhân phẩm thì vĩnh viễn không thể tha thứ...

Sau sự cố "chết điếng" ấy, tôi nhận ra một bài học cay đắng...

Lương 5 triệu nhưng chiều nào đồng nghiệp cũng rủ uống trà sữa – Từ chối thì sợ "ra rìa", gật đầu thì cuối tháng ăn mì tôm.

Chiều hôm ấy, sau cú sốc "tá hỏa" đầu giờ, tôi lại là đứa ăn nhiệt tình nhất.

Trong cái "động" kín mít ấy, những người đàn ông đạo mạo, những người chồng "quốc dân" lại hiện nguyên hình là những kẻ hai mặt đến đáng sợ.

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành nhân vật chính trong mấy câu chuyện bị "đá" một cách lãng xẹt như thế này...

Đúng là miệng lưỡi thế gian, lời nói gió bay nhưng vết thương lòng thì ở lại, khiến niềm vui chẳng thể nào trọn vẹn...

Nội dung tờ giấy ngắn gọn, không có con dấu công chứng, chỉ là lời dặn dò...

Mua được nhà tiền tỷ nhưng vợ chồng tôi phải sống chui rúc như trong hầm vì chiếc camera "vô duyên" của hàng xóm.

So với tôi – một người phụ nữ được dát hàng hiệu từ đầu đến chân, da trắng tóc mượt – người đàn bà kia trông thật sự quá đỗi bình thường, thậm chí là quê mùa và khắc khổ...

Tôi sững sờ, định mở miệng cãi lại nhưng cổ họng nghẹn ứ...

Thời gian đủ dài để một vết thương liền da, nhưng cũng đủ ngắn để một ký ức ngủ quên bỗng chốc sống dậy, đau nhói như mới ngày hôm qua.

Sát ngày cưới, tôi chỉ muốn buông xuôi tất cả vì sự áp đặt nhân danh "nề nếp gia phong"...

Cầm sổ đỏ căn nhà 7 tỷ trên tay, vợ chồng tôi vẫn run rẩy mỗi đêm vì thói quen "rợn người" của gã hàng xóm.

Tôi từng nghĩ chuyến đi này sẽ là một "thảm họa" khi chồng bận việc đột xuất, để mặc hai người phụ nữ khắc khẩu đi cùng nhau. Nhưng rồi, chính chuyến đi ấy đã thay đổi hoàn toàn cái nhìn của tôi về mẹ.

Cuộc đời thật biết cách trêu ngươi, chuyến đi khám sức khỏe định kỳ với ý định "f5 bản thân" lại mang đến cho tôi một cú sốc điếng người, buộc tôi phải đối diện với quá khứ mà mình vừa rũ bỏ.

Câu nói của bà như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi. Tôi nghẹn lời...

Cầm cuốn sổ tiết kiệm mẹ chồng dúi vào tay, tôi bật khóc khi nhớ lại những lời cay nghiệt mình từng nói về bà suốt 6 năm qua.

Tờ giấy tôi ký ngày hôm ấy không chỉ là xác nhận tài sản, mà nó như một vết nứt vô hình nằm giữa cuộc hôn nhân này...

Có những sự thật khi phơi bày ra, nó không khiến bạn rơi nước mắt, mà khiến bạn lạnh toát sống lưng.

Lời anh nói vẫn văng vẳng bên tai. Đau đớn thật đấy, nhưng cũng nhờ hai câu nói tàn nhẫn đó, tôi hiểu rằng mình không cần phải níu kéo nữa...

Từng dòng chữ của chồng như hàng nghìn mũi kim châm vào tim tôi. Đau đớn nhất là dòng nhật ký anh viết vào đúng ngày kỷ niệm 5 năm ngày cưới của chúng tôi, cách đây hai tuần...

Hóa ra, đằng sau sự tàn nhẫn năm nào là một sự hy sinh thầm lặng mà tôi không hề hay biết...

Tôi bàng hoàng không tin vào mắt mình...

Cái giá cho 4 năm mù quáng này đắt thật, nhưng thà đau một lần rồi thôi, còn hơn cả đời sống kiếp trâu ngựa cho một người không biết trân trọng mình.