
Kết hôn 1 năm, chồng không động vào người vợ, còn tuyên bố 2 điều
Nói xong, anh đứng dậy đi về phòng, để mặc tôi ngồi trơ trọi giữa ánh nến lung linh đang lụi tàn.

Nói xong, anh đứng dậy đi về phòng, để mặc tôi ngồi trơ trọi giữa ánh nến lung linh đang lụi tàn.

Cuốn sổ không khóa. Với bàn tay run rẩy, tôi bóc lớp băng dính, hồi hộp đọc từng dòng chữ nguệch ngoạc của anh.

Có những lời nói gió bay, nhưng hậu quả nó để lại là những vết sẹo trong lòng người ở lại, day dứt cả một đời...

Ngày xưa ăn mì tôm dành tiền mừng cưới bạn thân 1 chỉ vàng, 3 năm sau ngày vui của mình, bóc phong bì nó gửi lại mà tôi bật khóc nức nở.

Sự chân thành đặt không đúng chỗ, cộng với một chút hư vinh nhất thời, đã khiến tôi đánh mất đi những mối quan hệ đồng nghiệp quý giá.

Đám cưới chỉ còn vài tháng nữa. Căn nhà thì đã đặt cọc. Tình yêu 5 năm của chúng tôi, liệu có đủ lớn để vượt qua rào cản tư tưởng này?

Trong cái đêm định mệnh ấy, đã chọn biến sự lo lắng thành lời cam kết. Tôi đã sẵn sàng làm bố, và quan trọng hơn, tôi đã sẵn sàng làm một người chồng.

Gửi những ai đang đọc dòng tâm sự này...

Nhìn nụ cười đã lâu lắm rồi tôi mới thấy lại của mẹ, tôi biết rằng, mùa xuân thật sự đã về với gia đình tôi.

Tôi nhận ra, vợ tôi không phải muốn về quê, cô ấy chỉ đang muốn trốn chạy thực tại bằng một giấc mơ màu hồng được vẽ nên bởi mạng xã hội...

Giá như tôi bình tĩnh hơn. Giá như tôi đừng nói những lời cay nghiệt đó.

Đám cưới chỉ còn hai tháng nữa. Lòng tôi giờ đây nặng trĩu. Hạnh phúc mới của tôi, tại sao lại phải được "chuộc" về bằng một cái giá đắt đỏ từ quá khứ như vậy?

Chỉ vì một con robot vô tri, mà không khí gia đình tôi giờ căng như dây đàn. Tôi phải làm sao để mẹ chồng hiểu ra đây, mọi người ơi?

Hóa ra, điều mẹ lo lắng nhất không phải là chúng tôi sống thế nào, mà là "sĩ diện" của bà với hàng xóm láng giềng. Bà sợ chúng tôi làm bà mất mặt.

Chúng tôi không trách mẹ, có lẽ mẹ chỉ vô tư, chỉ muốn động viên con cái theo cách của người già. Nhưng sự vô tư đó, đặt sai thời điểm, lại có sức sát thương lớn hơn ngàn lời chỉ trích.

Chỉ một câu nói đơn giản như vậy, sao lại có sức nặng làm tôi bối rối đến tận đêm khuya?

Tôi nhận ra, tình yêu lớn nhất dành cho gia đình, chính là giữ cho mình một tâm hồn vẫn còn rực rỡ và sống động. Tôi phải sống, trước hết, với tư cách là chính tôi.

Đó là một bí mật, một gánh nặng, và cũng là một bài học sâu sắc về lòng nhân ái và sự hy sinh mà tôi sẽ không bao giờ quên.

Tôi 30 tuổi, và lần đầu tiên trong đời, tôi thật sự mong muốn được lấy chồng...

Tôi tuyệt vọng, không phải vì mãi mãi không thể có con, mà vì nhận ra người chồng tôi hết mực yêu thương, lại chưa bao giờ thực sự chia sẻ với tôi ước mơ quan trọng nhất của cuộc đời tôi.

Tôi cảm thấy lòng mình chùng xuống, một cảm giác có lỗi và xót xa dâng lên nghẹn đắng...

Tôi chọn cách giữ gìn những ký ức tuổi 17 trong trẻo nhất. Tôi không muốn chúng bị vẩn đục bởi những thước đo thành công của tuổi trưởng thành.

Cuộc hôn nhân của tôi đã từng là một bức tranh hoàn hảo trong mắt tất cả mọi người và ngay cả trong chính suy nghĩ của tôi...

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào hoàn cảnh trớ trêu như vậy, khi vô tình phát hiện bí mật động trời của em chồng – một bí mật có thể phá vỡ sự yên bình của cả đại gia đình.

Nỗi đau này không phải là sự tức giận của một người bị phản bội, không phải là sự ghen tuông, mà là sự bất lực đến tột cùng.

Nhìn số vàng cưới được bố mẹ hai bên trao cho trong ngày trọng đại, chúng tôi đã quyết định mang đi bán để lấy một khoản kha khá, lo cho tương lai. Thế nhưng, đời không như là mơ, sự thật cay đắng mà chúng tôi nhận lại đã khiến cả hai vợ chồng được một phen “sáng mắt”.

Bí mật "động trời" này không phải là một sự phản bội, mà là một sự hy sinh thầm lặng đến tàn nhẫn.

Tôi đã khóc rất nhiều đêm đó. Không phải vì tiếc một gia đình bề thế, mà tiếc cho 3 năm thanh xuân của mình...

Tôi đã không trả thù, nhưng tôi đã chiến thắng theo cách của riêng mình.

Không gian như đông cứng lại. Vẻ mặt đắc thắng, kiêu ngạo trên gương mặt cô ta vỡ vụn, thay vào đó là sự sững sờ, ngơ ngác tột độ.