Chồng Quy&ec?rc;n ậm ừ: “Chán g&?grave; mà chán, k?ếm g&?grave; th&ec?rc;m tr&ec?rc;n mạng chơ? cho đỡ chán đ?”. Quy&ec?rc;n vẫn t?ếp tục: “Nhưng m&?grave;nh anh đ? làm, lo k?nh tế kh&oc?rc;ng đủ”. Chồng Quy&ec?rc;n dịu g?ọng: “Có g&?grave; mà kh&oc?rc;ng đủ, em cứ y&ec?rc;n t&ac?rc;m, anh lo được. M&?grave;nh xà? t?ết k?ệm chút là xong”.
Quy&ec?rc;n năn nỉ: “Nhưng em muốn đ? làm”. Đầu d&ac?rc;y b&ec?rc;n k?a, chồng Quy&ec?rc;n quát: “Đ&at?lde; bảo là ở nhà, cứ ra nắng là đau ốm, lương kh&oc?rc;ng đủ mua thuốc. Làm g&?grave; mà làm”. Chồng cúp máy, Quy&ec?rc;n ngồ? thẩn thờ. Đ&ac?rc;y kh&oc?rc;ng phả? lần đầu chồng c&oc?rc; tỏ thá? độ như vậy kh? c&oc?rc; x?n đ? làm&hell?p;
Trước đ&ac?rc;y, Quy&ec?rc;n học văn thư lưu trữ, thỉnh thoảng nhận làm sổ sách, cũng k?ếm được chút &?acute;t. Từ kh? lấy chồng, Quy&ec?rc;n chỉ ở nhà chăm con v&?grave; chồng cưng Quy&ec?rc;n như trứng mỏng, sợ c&oc?rc; vất vả, ốm đau. Quy&ec?rc;n bị dị ứng, cứ ra nắng hay t?ếp xúc vớ? bụ? bặm là ngứa ngáy khắp ngườ?. Chồng Quy&ec?rc;n làm lá? xe phục vụ t?ệc cho một nhà hàng ăn uống, lương tháng chỉ khoảng hơn 4 tr?ệu. Chừng ấy t?ền mà bao nh?&ec?rc;u khoản phả? ch?, nào t?ền trọ, t?ền ăn, t?ền học cho con&hell?p; tháng nào cũng th?ếu trước hụt sau.
Nếu Quy&ec?rc;n đ? làm sẽ phụ th&ec?rc;m phần nào nhưng chồng Quy&ec?rc;n nhất quyết kh&oc?rc;ng chịu. Con đến tuổ? đ? học, ở nhà một m&?grave;nh m&at?lde;? cũng chán lạ? kh&oc?rc;ng có t?ền, Quy&ec?rc;n t&?acute;nh đ? làm nhưng c&oc?rc; định làm chỗ nào chồng cũng phản đố?. Đ? làm sổ sách th&?grave; chồng bảo bụ? bặm, đ? t?ếp thị sản phẩm th&?grave; chồng bảo nắng mưa, x?n đ? phục vụ t?ệc th&?grave; chồng sợ ngườ? ta săm so? vợ m&?grave;nh&hell?p; Lần nào, Quy&ec?rc;n nhắc đến chuyện đ? làm là y như rằng vợ chồng c&at?lde;? nhau.
Thà là chồng Quy&ec?rc;n có thu nhập cao, đủ lo cho vợ con th&?grave; cũng đáng. Đằng này, anh làm ra kh&oc?rc;ng đủ t?&ec?rc;u, cứ thế chắc vợ chồng sẽ ở trọ suốt đờ?. Quy&ec?rc;n cũng kh&oc?rc;ng dám s?nh th&ec?rc;m con dù bé lớn sắp vào lớp một v&?grave; sợ kh&oc?rc;ng đủ sức nu&oc?rc;?. Bao nh?&ec?rc;u chuyện gò ép, Quy&ec?rc;n s?nh ra chán nản. Bạn bè bảo c&oc?rc; sướng mà kh&oc?rc;ng b?ết hưởng, được chồng cưng thế còn g&?grave;. Nhưng “ở trong chăn mớ? b?ết chăn có rận”, tháng nào Quy&ec?rc;n cũng đau đầu v&?grave; t&?acute;nh toán ch? t?&ec?rc;u.
Cứ và? tháng, g?a đ&?grave;nh Quy&ec?rc;n lạ? gó? ghém đồ đạc để chuyển chỗ trọ v&?grave; &?acute;t nơ? nào ở được l&ac?rc;u. Thỉnh thoảng, Quy&ec?rc;n lạ? phả? về nhà ngoạ? x?n “v?ện trợ” để bù vào những th&ac?rc;m hụt. Chồng Quy&ec?rc;n th&?grave; lu&oc?rc;n lạc quan, c&oc?rc; k&ec?rc;u hết t?ền ăn anh vẫn ung dung: “Để đó anh lo”. Sau đó, mỗ? tố? đ? làm về, anh xách th&ec?rc;m mấy bịch thức ăn mà Quy&ec?rc;n b?ết r&ot?lde;, đó là thức ăn thừa của bữa t?ệc anh vừa phục vụ. C&oc?rc; vừa thương vừa buồn, anh cũng đang cố lo cho vợ con nhưng khả năng chỉ có vậy. Hạnh phúc của anh là mỗ? kh? về nhà đều có mặt vợ, đảm bảo vợ kh&oc?rc;ng đ? ra ngoà?&hell?p;
Quy&ec?rc;n kh&oc?rc;ng b?ết và? năm nữa, con gá? lớn l&ec?rc;n th&?grave; chuyện học hành phả? thế nào kh? chỗ ở kh&oc?rc;ng ổn định, k?nh tế th?ếu trước hụt sau mà c&oc?rc; vẫn phả? ở nhà v&?grave; chồng cưng&hell?p;