Nghe tiếng con đòi quà sinh nhật, cô ta nổi điên quát mắng. Cô cho rằng chính nó là gánh nặng khiến cuộc sống cô ra nông nỗi này.
Nó - cô bé đã 6 tuổi, suốt ngày chỉ biết loanh quang ở xóm trọ. Nó sống với mẹ nó nhưng từ bé đến giờ nó chưa từng cảm nhận được tình yêu thương từ mẹ.
Mẹ nó vẫn luôn chửi mắng nó, cho rằng nó là đứa ăn bám, ngáng chân mẹ. Nó không biết bố là ai, sinh ra nó chỉ biết mối mẹ. Mỗi lần nó hỏi bố, mẹ nó lại lớn tiếng quát mắng, cấm nó không được nói đến người đàn ông ấy.
Nó không có nhiều bạn, chỉ loanh quanh xóm trọ chơi cùng cái Hạnh. Hạnh ở gần nhà nó, bố mẹ nó làm nghề bốc vác. Còn mẹ nó, nó không biết mẹ làm nghề gì, nó chỉ nghe mọi người bảo mẹ làm cave rất nhiều tiền, lại nhàn hạ nhưng nó vẫn không biết cave là gì.
Nó chỉ biết mẹ nó đi làm mỗi ngày, tối mịt mới về nhà và mỗi lần đi đều trang điểm, mặc váy rất xinh đẹp. Nó cũng thấy mẹ nó điểm, nhất là những khi mẹ mang váy vào. Có những hôm, mẹ nó đi làm qua đêm, chẳng về nhà, nó lại ở một mình, vì đói quá nên chạy qua xin cái Hạnh bát cơm.
Mẹ đi làm thì đành nhưng hôm nào về nhà, vừa thấy nó là mẹ lại mắng. Nó không hiểu tại sao, mẹ cho rằng nó là đứa ăn bám, bảo rằng những đứa khác bằng tuổi nó đã đi ăn xin đầy đường rồi, còn nó chỉ vướng chân mẹ.
Có lẽ vì chai sạn, vì bị quát mắng mãi mà nó chẳng còn khóc như trước đây nữa. Có những lần vì đói, bảo mẹ nấu cơm, mẹ nó lại quát mắng đuổi nó ra khỏi nhà. Mỗi lần như vậy, may có bác bán phở gần đấy thương tình cho nó ít miếng ăn không chắc nó cũng không sống đến hôm nay.
Hôm ấy, đang chơi thì nó nghe cái Hạnh bảo ngày mai là sinh nhật nó. Mẹ cái Hạnh nói vậy. Nó ao ước được nhận quà sinh nhật lắm nhưng chưa lần nào mẹ mua cho nó. Hôm nay thấy cái Hạnh khoe quà hôm sinh nhật nó, nó ước đến lúc sinh nhật mình mẹ cũng mua cho cái áo mới.
Tối đó về nhà, nó bảo mẹ mua quà sinh nhật được không, nhưng vừa dứt tiếng, mẹ đã la mắng to tiếng. Mẹ nó cho rằng nó đua đòi người ta quà sinh nhật, mẹ nó bảo nó đi chết đi. Lâu lắm rồi, lần ấy nó rưng rưng nước mắt.
Ảnh minh họa |
Nó nghe mọi người kể, sau khi có bầu nó, người đàn ông được xem là bố nó đã bỏ nó đi. Mẹ nó hối hận vì không bỏ đi giọt máu của bố nó khi còn trứng nước. Có lẽ cũng vì vậy mà lần nào quát mắng mẹ cũng bảo nó chết đi, đi xa khỏi ngôi nhà này đi.
Hôm ấy, bị mẹ quát mắng, nó sợ quá chạy thẳng vào nhà tắm đóng cửa lại trốn trận đòn nhưng vô tình bị ngã xuống nền nhà trơn trượt do mẹ nó còn đang giặt quần áo.
Cú ngã khiến nó đập mạnh đầu xuống đất, máu chảy lênh láng. Ít phút sau mẹ nó chạy vào, vội bồng nó đi bệnh viện nhưng đã quá muộn. Nó mất sau đó ít tiếng vì bị chấn thương sọ não. Mẹ nó gào khóc xin lỗi. Đám tang nó, mọi người trong xóm đều lắc đầu buồn thay, tội nghiệp con bé, nếu nó không phải con mẹ nó thì chắc đã có cuộc sống khác hơn.