Giây phút trông thấy ông, tôi đã giật mình chết lặng. Tại sao trong vô vàn tình huống, tình huống trớ trêu này lại xảy ra với tôi.
Tôi là cô gái từ khi sinh ra đã chỉ biết mỗi mình mẹ. Bố tôi bỏ đi khi tôi còn chưa kịp chào đời, ngày ấy nghe đâu khi biết tin mẹ tôi mang thai con gái, bố tôi đã nhẫn tâm dứt áo ra đi theo người đàn bà khác. Họ thậm chí đã có với nhau một đứa con trai 2 tuổi. Như vậy trong lúc đang sống cùng mẹ tôi, bố tôi đã có con riêng với nhân tình.
Mẹ tôi sau ngày ấy thì trở nên xơ xác như một cái xác không hồn. Bà mang thai tôi nhưng cố gắng nuốt nước mắt sống qua ngày chờ tới hôm sinh nở.Ông bà nội của tôi sau đó cũng chuyển vào Nam sinh sống, thi thoảng mới liên lạc cho đến khi mất hết thông tin.
Ngày tôi sinh ra, chỉ có mẹ và ông bà ngoại. Tôi lớn lên trong sự đùm bọc của mẹ và ông bà. Cuộc sống gia đình rất khó khăn, mẹ tôi phải bươn chải đủ đường để lo cho tôi và ông bà. Sau ngày ông bà ngoại mất, bà để lại di chúc bảo mẹ tôi bán đi một nửa mảnh vườn đang sống nên cuộc sống của tôi và mẹ đỡ đi nhiều.
Tôi được mẹ cho học hành đến nơi đến chốn và cũng tốt nghiệp đại học và đi làm. Mẹ tôi chỉ có mình tôi nên thương yêu vô cùng. Sau ngày đi làm tôi chính thức có người yêu. Anh hơn tôi 3 tuổi, thông minh, cao ráo và quan tâm.
Mẹ tôi một mình nuôi tôi khôn lớn sau khi bố bỏ đi (Ảnh minh họa) |
Chúng tôi yêu nhau được 1 năm thì tôi đưa anh về ra mắt mẹ. Anh rất cảm thông trước hoàn cảnh của gia đình tôi, mẹ tôi thậm chí còn quý mến anh hơn cả tôi. Nhìn hai chúng tôi bà luôn bật cười đến rơi nước mắt. Anh cũng thường xuyên ghé về nhà tôi ăn cơm. Chúng tôi đang tính chuyện lâu dài về một mái ấm gia đình với những đứa con, thậm chí cả hai còn lên kế hoạch chụp ảnh, du lịch trăng mật những lúc rảnh rỗi.
3 năm yêu nhau, do nhà anh ở xa, tôi cũng chưa có dịp về thăm. Muốn xem ảnh gia đình nhưng anh bảo vì ngại chụp nên không có. Tôi cũng hiểu chắc anh ngại nhắc chuyện gia đình vì sợ tôi tủi thân. Thi thoảng anh kể cho tôi nghe về mẹ anh, người phụ nữ anh bảo đã hy sinh rất nhiều cho chồng con. Tôi cũng có dịp nói chuyện với bà mấy lần qua điện thoại.
Hôm ấy, sau nhiều lần trì hoãn do công việc, anh cũng đưa tôi về ra mắt gia đình. Từ sáng tôi đã xúng xính váy áo, mua hết quà này quà khác cho gia đình anh. Hai đứa bắt xe từ tận sớm để về cho kịp bữa cơm gia đình.
Vừa thấy tôi và anh ở cổng, mẹ anh đã chạy ngay ra đón. Bà rất quý mến tôi, tình nguyện xách ba lô cho tôi. Tôi vào nhà anh mà thấy tự tin giống nhà của mình bởi mẹ anh khá thoải mái. Một lúc sau đó thì bố anh về, lúc ấy đang rửa mấy quả cam, vừa thấy ông tôi đã trơ người chết lặng. Cái đĩa trên tay rơi xuống sàn nhà vỡ tan tành. Anh hốt hoảng nhìn tôi bảo sao lại xúc động đến vậy. Còn bố anh nhanh chóng cất tiếng chào.
Tôi không dám tin, người đứng trước mặt tôi chính là người đàn ông trong bức ảnh chụp cùng mẹ tôi mà mỗi ngày tôi vẫn thường mang ra xem. Dẫu bao năm ông đã có nhiều thay đổi nhưng những đường nét ấy tôi vẫn nhận ra.
Tôi choáng váng không biết làm sao, đành cuống cuồng tìm lấy túi xách và xin lỗi gia đình phải trở lại Hà Nội gấp do có việc. Thấy tôi lao đi, anh chạy theo nhưng mặc tôi vẫn chạy ra bắt xe đi về. Suốt quãng đường về, điện thoại tôi liên tục rung lên, tôi biết anh gọi nhưng không dam bốc máy. Tôi sẽ phải nói gì với anh đây, nói rằng bố anh chính là bố ruột của em hay nói rằng mẹ anh chính là người phụ nữ đã phá tan hạnh phúc gia đình em ư?
Nước mắt tôi lăn dài, cuộc sống cứ như trêu ngươi, đẩy tôi vào tình huống trớ trêu. Những ngày sau đó tôi liên tục trốn tránh anh vì không biết phải giải thích ra sa, tôi thực sự rất khó xử không biết nên làm gì???