Để tránh bị kiểm soát, đàn ông Việt cũng có trăm nghìn kế sách để giữ quỹ đen, phục vụ cho những chi tiêu mà không thể công khai với vợ.
Những chỗ giấu tiền có một không hai
Khi hôn nhân qua giai đoạn màu hồng và bước đến những gam màu u ám hơn, cũng là lúc xuất hiện những hành động đối phó giữa chồng và vợ. Một đằng muốn nắm giữ tài chính với mục đích “lo cho gia đình”, nhưng thực tế là kiểm soát, không cho chồng lăng nhăng, ăn chơi ở ngoài. Còn một đằng thì xoay sở muôn kiểu để đối phó. Và cuộc sống gia đình lúc này trở thành những cuộc đấu trí đầy căng thẳng.
Anh Đ.N.D (SN 1978), hiện đang là nhân viên kinh doanh của một hãng nước giải khát cho biết, cuộc sống gia đình anh thường xuyên rơi vào cảnh cơm không lành, canh chẳng ngọt vì người vợ hay ghen. Và để trói buộc anh hoàn toàn, chị quyết định tịch thu toàn bộ lương, mỗi ngày ra khỏi nhà, anh D. phải ăn sáng với vợ, và được cấp cho 100 nghìn gồm tiền xăng xe, điện thoại, và trà đá.
Tuy nhiên anh D. vẫn thường có thu nhập thêm như những tháng vượt chỉ tiêu vẫn được thưởng, anh nghĩ ra tuyệt chiêu giấu vợ như sau. Những khoảng tiền vài triệu đó, anh gói kín vào trong túi nilon, buộc chặt và hồn nhiên thả vào bể chứa nước của bồn cầu, đặc biệt nhằm những lúc vợ không có nhà hoặc đi làm, anh D. mới có thể yên tâm hành xử.
Gói tiền chỉ nhỏ bằng ngón tay cái, được bọc vào túi nilon. Gói này phải buộc cố định bằng một sợi dây, bởi nếu không cố định, khi xả nước, gói tiền sẽ bị cuốn trôi xuống bồn cầu. Anh D. đã từng mất 2 triệu mới có được kinh nghiệm này. (Ảnh nhân vật cung cấp). |
“Chẳng ai muốn phải hèn mọn, giấu diếm, lừa dối vợ như thế làm gì, nhưng mà phải trong chăn mới biết chăn có rận, hôn nhân mệt mỏi lắm. Nhưng cũng may từ ngày tiền Việt Nam làm bằng chất liệu polymer, tôi cũng yên tâm đem ngâm nước cả tháng” – Anh D. tâm sự.
Ông N.T.Thành (SN 1968, Đình Thôn, Hà Nội) làm nghề xe ôm, lấy vợ được gần 30 năm, nhưng chỉ mới 10 năm trở lại đây, ông phải tìm cách để giấu vợ thủ quỹ đen. Khi gia đình còn nghèo, con cái nhỏ dại thì lao động được đồng nào, ông mang về gửi vợ đồng ấy. Nhưng con đã lớn, gánh nặng gia đình cũng không đến mức ngặt nghèo như ngày trước, ông bắt đầu có những thú vui của riêng mình như bia bọt, cờ bạc với cánh xe ôm cùng bãi.
Nhưng muốn đánh bạc thì phải có vốn, trong khi cứ về đến nhà là vợ lại lao ra lục túi. Mà những hôm thua bạc không sao, thắng bạc còn khổ nữa, vì vợ ông biết một ngày làm giỏi lắm được bao nhiêu tiền, vượt trội số đó là bị nghi ngay. Buộc phải đối phó, ông nghĩ ra một tuyệt chiêu: tiền được cuộn tròn lại, gói trong một túi nilon, nhét vào ruột một chiếc xăm cũ, cuộn tròn lại, hồn nhiên nhét vào túi đồ nghề sửa xe của mình. 10 năm nay cách này vẫn phát huy tác dụng.
Nơi an toàn nhất là nơi nguy hiểm nhất
Khác với ông Thành và anh D. phải tìm chỗ thật kín để giấu quỹ đen, tuyệt chiêu của anh N.A.Toàn (đang trú Hoàng Mai, Hà Nội) có phần phiêu lưu mạo hiểm hơn nhưng không thiếu tính khả thi, bởi anh dựa trên lý luận “nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất”.
Vợ thu hết lương, trong khi Toàn thì là một con nghiện chắn cạ và “bóc bánh trả tiền”. Nghề nghiệp là nhân viên của phòng vật tư của một công ty viễn thông không tiện nêu tên, anh thường xuyên có những khoản lậu ngoài lương.
Anh N.A.Toàn trong lúc trà dư tửu hậu. |
Khi tiêu không hết hoặc thắng bạc, anh Toàn điềm nhiên về nhà, mở tủ quần áo của vợ ra, mùa hè thì anh nhét tiền vào túi áo mùa đông, mùa đông anh nhét tiền vào túi áo mùa hè.
Anh Toàn chia sẻ: “Chiêu này hơi mạo hiểm vào những khi thời tiết chuyển mùa, không biết vợ mình nó ăn mặc kiểu gì để mà sơ tán quỹ đen. Nhưng mà cũng có cái may mắn là nếu bị cô ấy phát hiện, mình chỉ việc biện minh chắc do tiền của cô ấy để quên từ… năm trước mà không nhớ. Có lần vợ mình vớ được mấy triệu, sướng âm ỷ cả tuần.”
Hợp thức hóa tiền phong bì
Còn ông Đ.T.Trung (SN 1970), hiện đang là Giám đốc chi nhánh Hải Phòng của một công ty vật liệu xây dựng, cũng phải đau đớn mà giấu vợ lập quỹ đen cho mình, chỉ vì người vợ của ông tính hay ghen, luôn sợ ông giám đốc đi ra ngoài có bồ bịch. Tuy nhiên, bà chỉ giữ được lương chứ không thể nào kiểm soát được phong bì, hoa hồng của ông Trung.
Mỗi khi có một khoản hoa hồng, thậm chí có những lúc lên tới vài chục triệu mà không muốn vợ mình nắm, ông đàng hoàng cho vào phong bì, nhờ cô kế toán của công ty cộp cho cái dấu giáp lai để niêm phong, viết hộ mấy dòng chữ: Quỹ cơ quan. Sau đó ông hồn nhiên mang số tiền đó về nhà, cho vào két, và dặn vợ cấm có được mở, được tiêu kẻo động đến là chồng đi tù vì cái tội biển thủ.
Ông Trung tâm sự: “Chẳng ai muốn như thế, nhưng mình có những thú vui mà vợ không hiểu được, đành phải đối phó với nhau thôi chứ biết làm sao.”