Nghề thôi miên rắn, một công việc đầy lạ lùng, bí ẩn và mạo hiểm, đã tồn tại từ lâu đời ở Ấn Độ, nơi rắn được tôn sùng và gắn liền với những câu chuyện thần thoại.
Người thôi miên rắn, với sự am hiểu sâu sắc về loài vật này, có khả năng thuần phục những con rắn độc nguy hiểm nhất. Họ không chỉ đơn thuần là những người biểu diễn tài nghệ mà còn được xem như những "phù thủy" với khả năng điều khiển rắn "nhảy múa" theo ý muốn.
Khác với hình dung của nhiều người về một công việc đầy rẫy hiểm nguy, người thôi miên rắn tiếp cận với loài rắn một cách hết sức tự nhiên và gần gũi. Ngay từ khi còn nhỏ, họ đã được cha chú truyền dạy kỹ năng bắt rắn, cách chạm vào và vuốt ve chúng một cách thuần thục.
Họ lớn lên cùng với rắn, coi chúng như những người bạn, thậm chí là thành viên trong gia đình. Tình yêu và sự tôn trọng dành cho loài rắn ăn sâu vào tiềm thức của người dân Ấn Độ, đặc biệt là những người theo đạo Hindu.
Rắn được xem là biểu tượng của thần Shiva, vị thần quyền năng với làn da xanh và con rắn hổ mang quấn quanh cổ. Hình ảnh rắn thần Naga, tổ tiên của loài rắn với nhiều đầu, bảo vệ đức Phật ngồi thiền cũng góp phần củng cố niềm tin tâm linh này.
Trước khi biểu diễn, người thôi miên rắn sẽ tiến hành "khử độc" cho rắn để đảm bảo an toàn. Sau đó, bằng những giai điệu du dương từ cây sáo, họ "ru ngủ" những con rắn hổ mang hung dữ, khiến chúng lắc lư theo điệu nhạc. Màn trình diễn độc đáo này từng là nguồn thu nhập chính của nhiều gia đình, giúp họ cải thiện cuộc sống.
Jogi Dera, một ngôi làng nhỏ ở trung tâm bang Uttar Pradesh, Ấn Độ, được xem là cái nôi của nghề thôi miên rắn. Tại đây, trẻ em được dạy dỗ phải yêu quý rắn như người thân trong gia đình và được truyền nghề từ khi còn rất nhỏ, có em chỉ mới 2 tuổi.
Tuy nhiên, dưới áp lực của các luật lệ bảo vệ động vật hoang dã, nghề truyền thống độc đáo này đang dần mai một.