Tôi 34 tuổi, sinh ra và lớn lên trong gia đình khá giả, làm kinh doanh, đã có khoảng thời gian đi du học Anh. Trước khi làm riêng tôi có đi làm văn phòng một thời gian để trải nghiệm và thấy sợ những người phụ nữ xung quanh mình. Không vơ đũa cả nắm nhưng họ bất chấp và toan tính đến mức tôi cảm thấy không đáng. Khi họ chưa biết tôi là người như thế nào, nghĩ là một tên nhân viên quèn mới vô nên hết sai vặt, lợi dụng lại coi thường, tôi cũng để yên như một cách hưởng thụ cuộc sống, kể cả là nó không tốt.
Sau khi biết gia đình tôi, họ chuyển qua tán tỉnh, tính toán như những nước cờ. Rồi tôi chẳng thể yêu ai vì suy cho cùng họ đến với tôi vì những ảo tưởng, tôi có thể cho họ tình một đêm nếu họ thích, mua cho họ cái này cái kia và một lần duy nhất rồi thôi nhưng họ sẽ không bao giờ trở thành người phụ nữ của cuộc đời tôi được.
Gọi cửa mãi không được, sau cô ấy mới mở cửa trong tình trạng say khướt, nói lung tung, quần áo thì hớ hênh như cố tình (Ảnh minh họa). |
Trước đây tôi trải qua 5 mối tình, chưa thực sự yêu ai sâu đậm vì nếu sâu đậm đã không quen nhiều như vậy. 5 cô gái 5 cá tính khác nhau nhưng không ai có được thứ tôi cần, đó là biết chia sẻ. Chia sẻ ở đây không chỉ đơn thuần là những câu hỏi thăm cho có, hỏi han qua loa cho tròn trách nhiệm, mà là cùng tôi tâm sự, nghe tôi giải tỏa về những khó khăn. Cô ấy phải là người tinh tế, nhạy cảm, giúp tôi đưa ra hướng giải quyết theo cái nhìn thấu đáo của phụ nữ.
Tôi gặp em như một định mệnh, em thông minh xinh đẹp, sắc sảo nhưng không thủ đoạn. Nhiều khi tôi hay hỏi cái này cái kia, em nói không biết nhờ tôi chỉ, nhờ tôi giúp nhưng tôi biết em biết hết, biết tất. Hoặc là em muốn nâng tôi lên, hoặc là em muốn tôi cùng gánh vác công việc để cả hai đều phải có trách nhiệm không ỷ lại, dù là gì đi nữa thì em ứng xử rất thông minh trong mối quan hệ. Cuộc đời chỉ cần em là đủ.
Tôi sợ mất em thật sự vì em là người tôi tìm kiếm bấy lâu, khôn ngoan không thực dụng và thủ đoạn. Ba mẹ tôi cũng rất hài lòng và muốn chúng tôi tiến xa hơn. Tôi đã chuẩn bị để làm em bất ngờ nhưng thật không may, hay do tính của tôi thương người nên vậy. Hôm đó người yêu cũ nhắn tin cho tôi nói ăn trúng cái gì bị đau bụng, muốn đi cấp cứu nhưng không có ai ở nhà. Tôi vừa lo vừa nghi ngờ, thấy nhiều điểm quá vô lý nhưng vẫn đến xem thế nào để đưa cô ấy đi bệnh viện. Gọi cửa mãi không được, sau cô ấy mới mở cửa trong tình trạng say khướt, nói lung tung, quần áo thì hớ hênh như cố tình.
Lý trí chẳng thể thắng nổi nhục dục, tôi nghĩ chuyện này chỉ có mình và bạn gái cũ biết, không ai nói thì người tôi ao ước được lấy làm vợ kia làm sao biết được. Mà có biết thì tôi nghĩ một người cảm thông như em sẽ tha thứ cho tôi, trong lòng tôi chỉ yêu em, còn đây chỉ là giải quyết nhu cầu sinh lý. Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, tự nhiên bạn gái cũ kết bạn trên Facebook với em, sau đó đăng tải một tấm hình cô ta đang quấn khăn, cầm ly rượu, ở góc tấm hình không quên lấy thêm bàn chân của tôi (cổ chân tôi có xăm hình).
Không chỉ dừng lại, cô ta còn viết thêm dòng chú thích không thể chấp nhận được và bức hình được đăng tải vào 3h sáng. Tôi hoang mang thật sự, biết là mọi chuyện bung bét cả rồi nên chạy đến chỗ em ngay lập tức nhận lỗi may còn kịp. Đến chỗ em, tôi thấy em đang mải miết làm món rau câu lá dứa tôi thích ăn, mặt tràn đầy hạnh phúc, còn chạy ra ôm và hôn tôi. Nghĩ trong đầu chắc em chưa biết chuyện gì xảy ra, tôi tìm cách lấy điện thoại của em để vào chặn friend bạn gái cũ. Thật may làm sao mà cũng thật ngốc, tôi phải biết rằng em là người rất sắc sảo chứ. Em nói với tôi: “Anh thay đồ đi rồi khi nào xong tiện lấy cho em cái điện thoại trong toilet ra nhé, vừa rồi em quên”.
Mừng hơn vớ được vàng, tôi vội vội vàng vàng làm mọi cách xóa, chặn Facebook bạn gái cũ trên máy em. Xong xuôi ra với em, ôm lấy em rồi một nụ hôn ngọt ngào. Em quay lại hỏi tôi em có hấp dẫn không? Tôi nói em là nhất. Em nói một mình em đã là đủ cho cuộc đời tôi chưa? Tôi nói em còn hơn thế. Em nói cho anh một lần cuối thú nhận tất tần tật em sẽ tha thứ hết, nhưng cái mặt lúc đó của em chẳng có gì nghiêm trọng mà giỡn giỡn, tôi nghi em gạ hỏi vậy thôi chứ chẳng biết gì nên chối phăng: “Anh mà làm gì có lỗi với em anh sẽ bị nhân quả báo ứng”.
Em cười và kể cho tôi nghe về câu chuyện xài chung đồ, hồi trước em có chiếc váy rất đẹp nhưng hết người này mượn mặc đến người kia mượn mặc, thậm chí có người tính mượn luôn không trả, tuy rất yêu quý nó nhưng em vẫn quyết định gấp và vứt vào xó tủ. Tôi thấy sợ thật sự, cảm giác lạnh sống lưng như mình sắp bị bỏ rơi, sắp bị em cho vào quá khứ. Đêm đó về nhà đang làm việc, nhận được tin nhắn của em với nội dung: "Là đàn ông tự làm tự chịu, đừng đổ thừa cho ai. Em yêu kỷ niệm nhưng em không yêu con người anh, thiếu cả lý trí và bản lĩnh”.
Nhục nhã và đau đớn làm sao. Tôi không tin mình mất em vô lý như vậy. Đã 3 tuần rồi tôi không được gặp em, phát điên lên mất. Tôi phải làm gì để người con gái đó quay lại? Tại sao em không cho tôi một cơ hội? Nếu em có đọc được bài này hãy quay lại với anh, anh sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với em nữa. Anh đang rất dày vò và hối hận.