Cảm giác nhớ da diết hương thơm nồng nàn từ những món ăn mẹ nấu, cảm giác cô đơn lạc lõng khiến trái tim trống trải đến vô cùng vô tận bất chợt tràn về giữa những ngày chuyển mùa.
Bởi hôm nay con lại nhớ nhà….
Bởi hôm nay, con lại một mình đón những ngày đầu thu nơi đất khách…
Việc trở thành một cô sinh viên khiến con vừa cảm thấy háo hức, vừa lo lắng không nguôi. Ngày con đặt chân vào ngôi trường con mơ ước là điều con vốn đã chờ đợi rất lâu… Nhưng thời gian qua đi, con chợt nhận ra một mình chống chọi với cuộc sống cuồng quay giữa chốn đô thị vốn chẳng bao giờ dễ dàng. Con thấy mình trưởng thành hơn một chút, nhưng con cũng thấy mình trầm lặng hơn một chút. Những nụ cười rạng rỡ, nhưng suy nghĩ hồn nhiên phải nhường chỗ cho nỗi lo toan thường trực trong những bước đi tự lập đầu tiên của cuộc đời.
Một mình đón thu nơi đất khách con lại nhớ nhà - Ảnh: Minh họa |
Khoảng cách hàng trăm cây số đôi khi khiến con chạnh lòng tủi thân. Cảm giác bản thân nhỏ bé như con thuyền lênh đênh giữa biển rộng không bến bờ. Ước mơ hoài bão ôm ấp thuở vẫn trong vòng tay những người thân yêu cũng dần dần chẳng còn nguyên vẹn. Ngoài kia chật chội quá, chỉ có vòng tay và trái tim của những người thân yêu luôn rộng mở. Nơi đây phố thị ngập ánh đèn, ngày ngày tấp nập xe cộ, người người lướt qua vội vã chẳng kịp nhìn nhau. Dẫu đông đúc nhưng thứ tình thương nồng ấm nơi quê mình, nơi gia đình mình là điều con chẳng cách nào tìm thấy được.
Ngày nhỏ, con vẫn thường nghĩ về một ngày con lớn khôn, niềm ước mong thật nhanh bước ra ngoài thế giới rộng lớn nhen nhóm trong tâm trí non nớt từng ngày. Nhưng vốn dĩ cuộc đời không như mơ. Bất cứ đứa trẻ nào giống như con - luôn mộng tưởng về một ngày trưởng thành để tự mình bước đi trên con đường riêng, cuối cùng lại ôm nỗi khao khát được bé lại như ngày thơ ấu... Bởi chẳng có gì hạnh phúc hơn việc được sống bên bố mẹ, chẳng ai thương yêu mình hơn chính những người máu mủ ruột già.
Thu sang, Hà Nội mùa này nắng mưa thất thường, những con phố thênh thang theo những ngày cô đơn như rộng ra đôi chút. Hôm nay con nhớ nhà da diết, chỉ muốn bắt một chuyến xe thật nhanh rồi trở về trong vòng tay bố mẹ… Nhưng Hà Nội xa quá, con chẳng cách nào trở về trong phút chốc, con tự dặn lòng mình phải mạnh mẽ tự lập hơn. Con biết tương lai phía trước, tuổi trẻ phía trước vẫn còn một chặng đường dài. Con phải tiếp tục bước đi bằng tất cả niềm tin để hoàn thành những dấu mốc do chính mình đã đặt ra.
Cô công chúa nhỏ bé ngày nào của bố mẹ giờ đây đã trở thành thiếu nữ trưởng thành, tự mình bước đi trên những chặng đường đời đầu tiên. Mỗi khi gặp khó khăn muốn từ bỏ, con lại nghĩ đến bố mẹ, nhớ đến những giọt nước mắt và cả những nụ cười, nhớ đến ngày đầu tiên con mang theo tất cả ước mơ hoài bão rời xa gia đình mình để tiếp tục nỗ lực cố gắng.
Ngày hôm nay, con lại trở về căn nhà trọ sau một ngày dài, sự mệt mỏi và nỗi buồn quấn lấy tâm trí. Dẫu biết bố mẹ chẳng thể đọc được những dòng này, con vẫn muốn viết ra để trút hết nỗi niềm cho lòng nhẹ nhàng thanh thản. Rồi ngày mai thức giấc, con lại gói ghém hết tất cả những suy nghĩ vẩn vơ để bắt đầu lại hành trình mới. Dù cuộc sống không màu hồng như thường mơ, con vẫn đang cố gắng nơi biển người xa lạ. Động lực lớn nhất chính nhờ bóng hình gia đình luôn in đậm trong tâm trí. Con vẫn luôn hy vọng một ngày đó, con có thể trở thành niềm tự hào của những người thân yêu như con vẫn hằng khát khao.
Thu Hiền