Những người chồng, người vợ ghen tuông, đa nghi thái quá mà báo Đời sống & Pháp luật đã đề cập trong bài viết Vợ “Hoạn Thư”, chồng “Tào Tháo” ở số báo trước đều có những tâm sự, quá khứ nhiều tổn thương. Điều này khiến họ không tự tin ở chính mình...
Một nỗi đau rất cô đơn
Châm cho mình điếu thuốc, anh Thắng - chồng chị Thư (Thuận Thành, Bắc Ninh) chia sẻ: “Trước khi đến với Thư, tôi đã một lần đổ vỡ hôn nhân. Người vợ đầu đã để lại trong tôi những thương tổn khó lành. Vợ đầu của tôi khá xinh, tính tình vui vẻ. Do kết hôn khi còn khá trẻ, kinh tế khó khăn nên vợ chồng thống nhất dồn tâm sức phát triển kinh tế, khi nào cuộc sống ổn một chút mới sinh con.
Tôi làm công nhân trong công ty giày da trên thành phố, còn vợ cũ làm công nhân trong khu công nghiệp ở gần nhà. Do công việc hay làm ca đêm, công ty tôi làm cách nhà khá xa, nên 1-2 tuần tôi mới tranh thủ về với cô ấy được 1 buổi tối. Tiền lương, tiền làm thêm tôi giữ lại một ít còn lại đưa hết cho vợ cất giữ.
Trong khi tôi làm ngày làm đêm vì tương lai của hai vợ chồng, thì ở nhà, chỉ nửa năm sau ngày cưới, vợ tôi ngoại tình với một người đàn ông làm cùng khu công nghiệp. Khi chuyện vỡ lở, cô ấy khóc lóc, quỳ xuống xin bố mẹ chồng và tôi bỏ qua, hứa sẽ sửa đổi. Vì nghĩ vợ trẻ người non dạ nên tôi và gia đình đồng ý tha thứ.
Thế nhưng, lòng người đa đoan khó đoán, chỉ chưa đầy 3 tháng sau sự việc đó, vợ cũ lại ngoại tình. Lần này, cô ta ngang nhiên đưa người tình về nhà ngủ và bị mẹ tôi bắt quả tang. Vì quá yêu vợ mà một lần nữa tôi lại chấp nhận tha thứ, dù làng xóm nói tôi là người nhu nhược.
Vậy mà... chắc vợ cũ nghĩ tôi không bỏ được cô ấy nên vài tháng sau lại... cặp bồ. Lần này là một người đàn ông chỉ kém bố vợ tôi 2 tuổi. Vợ con họ đến tận nhà tôi, họ là những người có hiểu biết nên không làm ầm mọi chuyện, nhưng họ cũng nói thẳng rằng, nếu còn để họ thấy cô ta liên lạc với chồng/cha của họ thì không những họ đánh cho thân tàn ma dại mà còn kiện cô ta ra tòa. Tôi bất lực, bẽ bàng”.
Sự vị tha nào cũng có giới hạn, anh Thắng cảm thấy tình yêu đã cạn kiệt, niềm tin với vợ không còn, anh quyết định ly hôn. “Tôi thành người đàn ông 1 đời vợ khi mới 22 tuổi. Sau hôn nhân đổ vỡ, tôi mất lòng tin vào phụ nữ, trái tim tôi như hóa đá. Ngoài việc kiếm tiền, tôi không nghĩ đến việc gì khác”, anh Thắng nói.
Năm 29 tuổi anh gặp Thư, cô gái có công việc ổn định, xinh đẹp, là mẫu người vợ lý tưởng của nhiều chàng trai. “Vậy mà cô ấy lại đem lòng yêu tôi, một người học thức thấp, chỉ là công nhân quèn, đã vậy lại từng có một đời vợ. Tình yêu, sự nhiệt tình của cô ấy dần dần khiến tôi “đổ gục”.
Rồi chúng tôi làm đám cưới trong sự xì xầm bàn tán của dân làng, người ta bảo vợ tôi là “bông hoa nhài cắm bãi phân trâu”. Sự chênh lệch về học thức, công việc khiến tôi tự ti, cộng thêm sự tổn thương về lòng tin ở cuộc hôn nhân đầu đã biến tôi thành người chồng hay ghen, đa nghi, hay càu nhàu với vợ”, anh Thắng nói trong làn khói thuốc.
Ảnh minh họa. |
Anh bảo, nhiều khi anh thấy ghét chính bản thân, biết mình quá đáng với vợ, nhưng anh không điều khiển được hành động của mình. Lúc nào anh cũng cảm thấy bất an, lo sợ chị Thư có thể rời bỏ anh để chạy theo người đàn ông khác bất cứ lúc nào. Ghen tuông thái quá cộng với sự đa nghi vô lý của anh giống như chiếc vòng kim cô, ngày càng siết chặt, khiến chị Thư không thể chịu đựng thêm và phải quyết định nói chuyện thẳng thắn với chồng.
“Vợ tôi vừa nói vừa khóc, sự uất ức làm cô ấy nói không thành tiếng. Tôi nhận ra mình đã sai quá rồi. Ngờ vực là một nỗi đau rất cô đơn mà nếu không sửa đổi, tôi sẽ mất vợ lần nữa. Tôi quyết định kể vợ nghe những uẩn ức trong cuộc hôn nhân đầu của tôi. Tôi kể ra không phải để thanh minh, mà để không còn gì là bí mật giữa hai vợ chồng nữa. Nghe xong, Thư khóc nhiều hơn, rồi hai vợ chồng ôm nhau khóc cả đêm”, anh Thắng nhớ lại.
Về phần mình, chị Thư chia sẻ: “Khi yêu nhau, nhiều lần chồng tôi hỏi tôi rằng sao không bao giờ thấy tôi hỏi về người vợ trước của anh ấy. Khi đó, tôi nói tôi thắc mắc nhiều lắm, muốn biết lắm, nhưng nếu anh ấy chưa sẵn sàng để chia sẻ thì tôi không ép. Sau khi về chung một nhà, nhiều lúc vợ chồng lục đục, tôi cũng muốn hỏi xem, anh ấy đối xử với vợ trước có giống cách mà anh ấy quản thúc tôi không. Nhưng rồi, sợ làm tổn thương chồng, tôi lại im lặng. Không ngờ khi hôn nhân “báo động đỏ” anh ấy mới nói ra”.
Anh Thắng bộc bạch, do sự tổn thương trong anh quá sâu đậm nên để sửa đổi, lấy lại sự tự tin vào bản thân và trao niềm tin cho vợ không phải dễ dàng. Nhưng anh Thắng vẫn đang cố gắng, bởi chỉ có cách loại bỏ ghen tuông, đa nghi mới giữ được hôn nhân, mới đem lại được hạnh phúc cho vợ, và đó cũng là cách giữ vợ tốt nhất.
“Bệnh” của một người nhưng cần sự nỗ lực của cả hai
Chuyện vợ chồng anh Thắng cuối cùng cũng tìm được nút thắt, sự đồng cảm để cải thiện cuộc hôn nhân đang ở mức “báo động đỏ”. Nhưng chuyện gia đình anh Quảng thì đến giờ vẫn bế tắc.
Không phải do anh Quảng thiếu nhiệt tình trong việc hàn gắn hôn nhân mà có lẽ bởi, cách anh thể hiện chưa đúng, bởi chị Lý vợ anh còn bị ám ảnh bởi lầm lỗi của chồng. Điều đó khiến chị không thoát ra được khỏi sự ám ảnh của ghen tuông...
“Yêu nhau 7 năm mới làm đám cưới, tôi nghĩ đã hiểu hết tính chồng, nghĩ trời có sụp thì cũng không có chuyện anh Quảng ngoại tình. Tôi cứ sống chủ quan với suy nghĩ và niềm tin ấy, vì vậy mà khi phát hiện chồng ngoại tình, tôi như phát điên.
Sự ghen tuông cộng với lòng tin bị phản bội khiến tôi như biến thành người khác. Không những cấm cảu với chồng mà kiệm lời, hay cáu gắt với cả các con. Chồng cứ ra khỏi nhà là tôi thấy bất an. Mỗi khi nhìn thấy chồng tôi lại tưởng tượng cảnh vòng tay kia của anh ấy đã từng ôm người đàn bà khác, đôi môi kia đã không chỉ để hôn vợ, cơn ghen trong tôi lại trỗi dậy.
Tôi biết anh Quảng đã cố gắng, nhận ra sai lầm, nhưng tôi cứ thấy sự nhẫn nhịn của anh ấy lại khiến niềm tin của tôi thêm chông chênh. Chuyện vui anh ấy chia sẻ nhưng chuyện buồn cứ trầm ngâm một mình. Chưa khi nào anh tỏ thái độ cáu giận hay to tiếng khi tôi quá đáng.
Có khi cả đêm tôi hành hạ chồng với những câu hỏi: “Cô ta một ngày điện thoại cho anh mấy lần”, “anh nói yêu cô ta có ngọt như khi nói yêu tôi không”, “cô ta thường mặc gì khi ở bên anh”, “một tháng anh cho cô ta bao nhiêu tiền”... đáp lại tôi là sự im lặng của anh ấy. Một sự im lặng đáng sợ khiến tôi có cảm giác anh ấy là một tội phạm còn tôi như cai ngục.
Giá anh ấy cứ nổi khùng lên, cứ hung dữ, cứ giận nếu tôi hỗn, tôi quá đáng, biết đâu tôi sẽ thấy nhẹ nhàng hơn. Không chỉ anh ấy bế tắc, mà tôi cũng thấy cuộc hôn nhân của mình đang dần mất hết hơi ấm. Tôi bất lực với chính bản thân mình. Có lẽ... tôi cần thêm thời gian”, chị Lý chia sẻ.
Chia sẻ với câu chuyện của các con, bà Hải, mẹ chị Lý bày tỏ: “Đàn ông, càng ưu tú càng là đích nhắm của nhiều cô gái. Ngay cả khi anh ta đã có gia đình, thì cũng không ít người phụ nữ thực dụng sẵn sàng trở thành kẻ thứ ba. Con rể tôi tài giỏi, đẹp trai nên cũng không thoát khỏi sự “nhòm ngó” của những phụ nữ ngoài xã hội.
Tôi cũng đã nói với con gái rằng, nếu đã chấp nhận bỏ qua lầm lỗi của chồng thì cần triệt để loại bỏ những ký ức không hay ra khỏi đầu. Con gái tôi dễ dàng dung thứ cho người dưng nhưng không hiểu sao với chồng lại khắt khe đến thế? Quảng cũng biết mình sai và quan tâm, yêu thương vợ hơn.
Vậy nhưng con gái tôi, nó vẫn chưa thoát được bóng ma quá khứ, vẫn hay chạy về ôm mẹ khóc vì ám ảnh bởi sự phản bội của chồng. Có lẽ do nó đặt hết tin tưởng vào chồng nên sự tổn thương trở thành rào cản khiến Lý chưa thể mở lòng. Chỉ mong, vợ chồng nó đủ vị tha, đủ kiên nhẫn với nhau...”.
Ghen tuông, đa nghi sẽ tạo ra những cơn sóng ngầm, tích tụ dần sẽ thành nguồn cơn của những cuộc cãi vã, rồi sau đó quật nát hạnh phúc và tình yêu thương. Chúng ta sẽ có gì nếu như cứ sống mãi trong những ngờ vực ngoài nỗi cô đơn thăm thẳm? Hôn nhân muốn lâu bền cần lắm sự dung thứ, lòng tin vào sự thay đổi của nhau, tin rằng những chuyện xảy ra chỉ là thử thách để ta trưởng thành mai này.
Nói như một nhà văn nổi tiếng thì, vợ chồng hãy là những ngọn hải đăng của nhau. Để giữa đêm tối ngút ngàn, giữa biển cả bao la, bạn đời của mình vẫn biết nẻo về thay vì lạc lõng, côi cút ngoài kia. Mọi quyết định tắt đi ngọn hải đăng trong mình đều không chỉ khiến “con thuyền” kia lạc bến mà ngay cả chính ta- ngọn hải đăng không đèn- cũng thành trơ trọi.
Phong Linh