Tô? và chồng ch?a tay nhau năm con gá? lên 2 tuổ?. Cuộc hôn nhân tan vỡ vì chúng tô? cảm thấy không thể t?ếp tục bước chung trên một con đường kh? ha? ngườ? có quá nh?ều đ?ểm trá? ngược. Sao có thể gọ? là một g?a đình được kh? những ngườ? xây dựng nên nó l?ên tục mâu thuẫn, cã? vã có lúc không a? kìm nén nổ? là đá thúng đụng n?a, là thẳng tay tát vào mặt nhau như những ngườ? không quen b?ết.
Mọ? nỗ lực xoa dịu mố? quan hệ vợ chồng đều bất thành, tô? là ngườ? chủ động đặt dấu hết cho cuộc hôn nhân g?ữa ha? con ngườ? trá? tính trá? nết và dành quyền nuô? con. Có lẽ vì quá mệt mỏ? và thấy được sự cương quyết của vợ nên ngườ? đàn ông là chồng tô? năm xưa đã không do dự ký ngay vào tờ đơn ly hôn được thảo thận trọng.
Tô? không muốn con gá? sẽ lạ? phả? sống cuộc đờ? như mình - Ảnh m?nh họa |
Kh? tô? nó? vớ? bố mẹ về quyết định chấm dứt hôn nhân và sẽ nuô? con một mình, ha? ngườ? rất sốc. Tóc mẹ tô? chỉ sau một thêm bạc đ? trông thấy, hốc mắt của bố thâm quầng và sâu hun hút. Nhưng dù buồn, bố mẹ vẫn tôn trọng quyết định của con gá? và động v?ên tô? rất nh?ều.
Tô? bắt đầu cuộc sống của ngườ? mẹ đơn thân ở tuổ? 27 vớ? bao nỗ? n?ềm. Kh? v?ết tờ đơn ly dị, tô? mạnh mẽ chừng nào thì kh? chỉ còn lạ? ha? mẹ con trong g?an nhà tập thể chật chộ? tô? run rẩy, hoang mang bấy nh?êu.
Nỗ? vất vả của một bà mẹ đơn thân mà tô? hình dung trước đó chẳng thấm tháp gì so vớ? thực tế. Khó khăn không nằm ở vấn đề k?nh tế mà ở những lờ? nó? vô tình chứa đầy định k?ến, những con mắt thương hạ? của ngườ? đờ? hướng về phía ha? mẹ con. Dù đã lên dây cót t?nh thần nhưng tô? đã rất chông chênh, hoang mang. Tô? sợ những đ?ều đó sẽ làm tổn thương tâm trí non nớt của bé, những vết thương theo thờ? g?an có thể sẽ kh?ến con gá? khuyết tật về t?nh thần. Nhưng tình yêu thương con và trách nh?ệm vớ? chính bản thân mình đã g?úp tô? dần lấy lạ? thăng bằng.
Cả lúc đó và bây g?ờ tô? luôn cầu mong con gá? sẽ gặp được mố? duyên lành, sẽ có một g?a đình hạnh phúc theo đúng nghĩa. Nhưng những lờ? tâm tình của con mấy ngày trước đã kh?ến sống lưng tô? lạnh buốt, con gá? nó? ma? sau nhất định trở thành ngườ? phụ nữ g?ống mẹ: không cần dựa dẫm vào ngườ? đàn ông nào và tự quyết định lấy số phận của mình. Tô? l?nh cảm đó là những t?ếng nó? thật thà cất lên từ trá? t?m của con, vì cả gương mặt lẫn g?ọng nó? đều rất quả quyết.
Được trở thành thần tượng, tấm gương cho con cá? no? theo là n?ềm hạnh phúc không gì sánh nổ? đố? vớ? mỗ? ngườ? mẹ. Nhưng ở hoàn cảnh của tô? bây g?ờ đ?ều đó lạ? không đơn g?ản chút nào, tô? chỉ muốn nó? vớ? con một đ?ều: Đừng bao g?ờ dẫm vào vết xe đổ của mẹ!
Có lẽ ở tuổ? 18 con gá? vẫn chưa h?ểu hết những đắng cay, mệt mỏ? mà một bà mẹ đơn thân phả? vượt qua để g?ữ cho cuộc sống của mình và của con được thăng bằng. Tô? bằng lòng vớ? cuộc sống nuô? con một mình mà không cần đến bàn tay g?úp đỡ của bố cháu vì nghĩ rằng số phận đã đặt tô? ở vị trí đó nhưng tô? không muốn con gá? sẽ lạ? phả? sống cuộc đờ? như mình.
18 tuổ? đáng lẽ con gá? tô? phả? được sống những khoảng khắc đẹp nhất trong cuộc đờ? một ngườ? con gá? luôn rung động và tự do mộng ước – những g?ấc mộng ngọt ngào về tình yêu đô? lứa hay về một g?a đình nhỏ ấm áp trong tương la?. Có lẽ nào nỗ? lo sợ về sự khuyết tật trong tâm trí con gá? của tô? năm xưa đang trở thành h?ện thực…
(Còn nữa)
Khô?
Tâm sự và ch?a sẻ của bạn đọc x?n vu? lòng gử? về ema?l: ma?.d?nh@do?songphapluat.com. |