Bác gá? tô?, một ngườ? vợ l?ệt sĩ tóc đã bạc trắng sau hơn 30 năm chờ t?n chồng tố? qua đã khóc kh? đọc được ở đâu đó lờ? hứa của Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Phùng Quang Thanh: “Bộ Quốc phòng sẽ t?ếp tục tìm k?ếm, quy tập hà? cốt l?ệt sĩ cho đến bao g?ờ tìm hết thì thô?”.
Vâng, bao lâu cũng sẽ tìm. Khó mấy cũng phả? tìm. Và tìm đến bao g?ờ hết thì thô?.
Có thể, dư luận quan tâm đến lờ? khẳng định “Bộ Quốc phòng chưa bao g?ờ phố? hợp vớ? nhà ngoạ? cảm”.
Có thể, những ngườ? đóng thuế sẽ dõ? mắt đến nguồn gốc số t?ền 75 tr?ệu hay 7,9 tỷ mà một ngân hàng đã ch? cho những “Cậu Thủy”- “nhà ngoạ? cảm xương heo” vừa “nhập kho”.
Có thể, lương tr? xã hộ? đang phẫn nộ kh? sự bất lương dướ? cá? danh tâm l?nh, ngoạ? cảm, đang dùng xương thú Bắc N?nh hay b? đông Chợ Lớn để làm g?ả hà? cốt của những nghĩa sĩ trận vong.
Nhưng những bà mẹ, những ngườ? vợ của ngót 500.000 l?ệt sĩ còn chưa tìm thấy xác thân đã chờ đợ? lờ? hứa, chờ đợ? sự cam kết này suốt mấy chục năm qua. T?ếng súng, dường như đã dứt trên g?ả? đất hình chữ S này từ những năm 80 của thế kỷ trước.
Thông đ?ệp của Tướng Thanh, có lẽ cũng đã kh?ến b?ết bao nh?êu ngườ? mẹ, ngườ? vợ rơ? nước mắt tố? qua. Rớt nước mắt vì tủ? thận, rớt nước mắt vì thương cảm, và cũng rớt nước mắt vì b?ết rằng Tướng Thanh, cũng là một ngườ? lính, chắc chắn chẳng bao g?ờ bỏ đồng độ? của mình.
Xã hộ? có thể đảo đ?ên, n?ềm t?n có thể có lúc khủng hoảng, nhưng không a?, không bao g?ờ, không ở đâu, ngườ? ta được phép ngh? ngờ tình đồng độ? của những ch?ến b?nh đặt sự sống chết trên đầu ngọn g?áo.
3 vị "tướng"
Những v?ên tướng đã l?ên tục xuất h?ện trong những ngày qua để nó? về những vấn đề của thờ? bình, vớ? một đ?ểm rất dễ nhận thấy, là bằng sự thẳng thắn, tự t?n k?ểu “nhà b?nh”.
Nhớ hôm trước, Tướng Chung, G?ám đốc Công an Thành phố, trả lờ? báo g?ớ? về vụ Cát Tường, đã khẳng định như đ?nh đóng cột rằng: "Cơ quan công an quyết tâm là phả? tìm thấy, bằng mọ? g?á phả? tìm thấy... Chưa bao g?ờ có vụ nào mà cơ quan công an không tìm được xác".
Một sự tự t?n, trong hoàn cảnh suốt gần 2 tuần qua, xác nạn nhân vẫn như bóng ch?m tăm cá. Một sự tự t?n, bắt đầu từ thá? độ trách nh?ệm, như một l?ều thuốc an thần mang tính chất g?ả? tỏa cho những dấu hỏ? chung mang tính xã hộ?. Nhất là trong bố? cảnh tình hình tộ? phạm đang ở vào cá? thế khó “số bắt vào đã hơn số m?̀nh đặc xá”, còn nhà thù thì “có phả? mở ra mã? được đâu”, như xác nhận của một v?ên tướng khác.
Tuần của những v?ên tướng được kết lạ? bằng v?ệc một v?ên "tướng " bị trảm g?ữa trận t?ền, ngay trong đêm. Đó là HLV độ? tuyển U23 quốc g?a Hoàng Văn Phúc, sau một trấn đấu mà một đứa trẻ con bắt đầu tập đá bóng cũng thấy là “có mù?”.
Những ngườ? theo chủ nghĩa hoà? ngh? thì đặt câu hỏ? về một “cuộc ch?ến cung đình” tạ? VFF mà v?ên tướng tên Phúc, vô phúc, chỉ đóng va? trò con tốt. Nhưng chẳng có âm mưu nào cả kh? trước mắt dân chúng là một trận hòa như bán độ. Chẳng có cá? gì gọ? là “toan tính” kh? thể thao đáng lẽ phả? là nơ? nêu cao t?nh thần cao thượng.
Một v? tướng nhà b?nh cam kết trách nh?ệm vớ? những đồng độ? đã mất của mình, một v? tướng công an cam kết trừng trị đích đáng một cá? ác để đem đến cá? th?ện, thì không có lý gì một v?ên " tướng như ông Phúc có thể kêu một chữ “Oan”.
Chỉ g?á như ông Phúc nhìn trận hòa đó như một nỗ? nhục. Chỉ g?á như v?ên tướng đó đàng hoàng ký tên vào lá đơn có trong đó ha? chữ từ chức để chịu trách nh?ệm đến cùng trước những gì mình nó?, trước những gì quân sĩ mình làm.
Theo Lao Động