(ĐSPL) – Nhìn thân thể của anh khi ra đi không lành lặn, lòng tôi đau xót vô cùng. Mẹ anh cũng về đây bên anh, bà khóc nấc từng hồi “Thế là một chiếc lá xanh đã lìa cành hôm ấy”. Chiều mùa xuân mà trời vẫn mưa phảng phất.
Chào độc giả mục tâm sự! Khi tôi viết nên những dòng chữ này, lòng tôi vô cùng nghẹn ngào. Một nỗi mất mát lớn đã chiếm ngự trái tim tôi, một nỗi tổn thương có lẽ suốt cuộc đời này sẽ không bao giờ nguôi ngoai được.
Tôi và chồng đều từ quê ra thành phố lập nghiệp. Gia đình tôi có phần khá giả hơn khi bố mẹ đều là công nhân viên chức nhà nước. Từ nhỏ tôi đã có cuộc sống khá đầy đủ, bạn bè có gì, tôi đều có thứ đó. Còn anh, từ nhỏ bố mẹ đã ly hôn, anh sống với bà ngoại. Khi tôi gặp anh là hồi học cấp 3. Tôi học lớp chuyên văn, còn anh học lớp chuyên Toán. Mới đầu gặp tôi, anh đã viết thư làm quen, thậm chí là làm thơ tặng tôi, nhưng thật lòng khi đó, tôi đang để ý tới bạn thân của anh.
Tôi yêu anh chân thành, tôi cảm thông cho hoàn cảnh của anh mà không một chút phân vân do dự (Ảnh minh họa). |
Thời gian trôi nhanh, chúng tôi cùng vào đại học. Anh và tôi học cùng trường, nhưng lại khác khoa. Do đó, thi thoảng chúng tôi có gặp nhau, anh vẫn theo đuổi và thầm yêu tôi như trước đây. Sau những tin nhắn tỏ tình chân thành của anh tôi đã dần cảm động. 2 tháng sau khi vào đại học chúng tôi đã chính thức hẹn hò. Tình yêu đầu ngây thơ, trong sáng đã gắn kết chúng tôi với nhau. Tôi yêu anh chân thành, tôi cảm thông cho hoàn cảnh của anh mà không một chút phân vân do dự.
Mọi thứ diễn ra thuận lợi cho tới khi mẹ tôi biết chuyện, bà lên tiếng ngăn cản. Nhưng tôi không thể chia tay anh nên đã cầu xin mẹ giữ kín chuyện của chúng tôi. Thương con, hiểu tính con mẹ tôi một khi đã quyết sẽ không thay đổi nên mẹ đã đồng ý. Thi thoảng mẹ tôi đã gọi điện động viên anh học hành, phấn đấu có kết quả tốt. Tôi cũng nói với anh “ra trường công việc ổn định, mẹ sẽ cho chúng mình cưới nhau”.
Trong suốt 4 năm đại học, anh luôn giữ gìn cho tôi mà chưa một lần đòi hỏi. Những cảm xúc yêu đương vụng dại, đôi khi cũng chỉ dừng lại ở những cái nắm tay, nụ hôn cuồng nhiệt. Cứ thế 4 năm học của chúng tôi trôi qua thật nhanh, anh và tôi ra trường khi cả hai có tấm bằng giỏi. Chúng tôi ở lại Hà Nội làm việc. Phải tới 5 năm sau đó, cả hai mới ổn định chỗ làm. Anh được biên chế nhà nước, còn tôi cũng đã kí hợp đồng lâu dài với một công ty nước ngoài.
Chúng tôi cưới nhau trong sự chúc phúc của những người thân yêu. Phải nói rằng bố mẹ tôi rất hài lòng về anh, ông bà còn đầu tư mua cho vợ chồng tôi một căn hộ chung cư. Để động viên bố mẹ vợ, chồng tôi cũng góp 250 triệu đồng vào quỹ mua nhà.
Hạnh phúc vỡ òa khi chúng tôi chào đón cặp song sinh chào đời. Một trai một gái, khỏi phải nói anh vô cùng hạnh phúc, có lẽ những khoảng khắc yêu thương ngắn ngủi này vẫn sẽ mãi ở lại trong tim tôi. Những lời yêu thương anh nói, nhưng giọt nước mắt hạnh phúc khi anh nhìn thấy con lần đầu.
Nhưng đời đâu phải là một giấc mơ dài. Khi tôi đang chìm đắm trong hạnh phúc, trong sự chờ đợi anh trở về sau chuyến công tác dài ngày thì nhận được tin chồng tôi bị tai nạn qua đời. Khi anh đau đớn vẫn gọi tên mẹ con tôi, nhưng rồi trên đường vào viện anh đã trút hơi thở cuối cùng. Chồng tôi ra đi trong sự tiếc nuối, khi tình yêu chưa trọn vẹn, khi anh chưa được nhìn thấy các con khôn lớn trưởng thành...
Nhưng giờ đây, anh chẳng những đã thất hẹn mà anh còn bắt tôi phải chờ đợi anh trong vô vọng (Ảnh minh họa). |
Tôi ân hận vô cùng, giá như chúng tôi cứ cưới nhau khi mới ra trường biết đâu hạnh phúc sẽ lâu hơn. Khi anh cầu hôn, tôi cứ lần lữa đợi năm này sang năm khác. Và rồi sau 9 năm yêu nhau, mới sống bên nhau được một thời gian ngắn ngủi...thì anh không còn trên đời này nữa. Khi lên xe, anh vẫn gọi điện nói chuyện với vợ con, anh còn hứa sẽ mua quà cho chúng tôi, anh hứa sẽ về đúng giờ? Nhưng giờ đây, anh chẳng những đã thất hẹn mà anh còn bắt tôi phải chờ đợi anh trong vô vọng.
Giá như cuộc sống có phép màu, giá như có một bà tiên thì tôi chỉ ước rằng anh sẽ về đây, bên mẹ con tôi. Anh sẽ không ngủ mãi như vậy nữa. Nhìn thân thể của anh khi ra đi không lành lặn, lòng tôi đau xót vô cùng. Mẹ anh cũng về đây bên anh, bà khóc nấc từng hồi “Thế là một chiếc lá xanh đã lìa cành hôm ấy”. Chiều mùa xuân mà trời vẫn mưa phảng phất. Trong dòng người đưa tiễn anh, có biết bao nhiêu giọt nước mắt rơi xuống, đắng ngắt hòa cùng với giọt nước mưa...