Ngày cha bị tai nạn, cô Lê không đến thăm, mẹ tôi đã lớn tiếng trách mắng, bảo cha tôi rằng cuối cùng cũng sáng mắt. Đến anh trai gặp nạn mà em cũng không tới cho đến khi biết được nguyên nhân.
Gia đình nội tôi có mình cha tôi và cô Lê - cô út. Ông bà rất thương cha và cô út. Cha tôi sau ngày đỗ đạt thì lên thành phố làm ăn, còn cô Lê thì lấy chồng nông thôn xa nhà hàng trăm cây số.
Có lẽ cuộc sống không có gì xáo trộn và tình cảm giữa mẹ tôi và cô út cũng sẽ không sứt mẽ nếu như gia cảnh của cô út không quá khó khăn.
Lấy chồng nông thôn, chú tôi lại không có công việc ổn định nên cô út có cuộc sống vất vả. Thương cô, cha tôi đã cho bảo hai vợ chồng cô chú lên sống với gia đình tôi, tìm kiếm việc làm.
Từ ngày gia đình cô chú lên sống, cuộc sống bỗng chốc đảo lộn, mẹ tôi vì chật vật khó khăn cũng sinh ra khó tính.
Chú tôi thì không có công việc ổn định nên không có tiền, cô tôi cũng đôi ba hôm mới có việc. Số tiền ít ỏi cũng đủ lo cho hai đứa con mà không có phụ gì cho mẹ tôi việc lo cuộc sống hàng ngày.
Có lẽ vì vậy mà cuối cùng mẹ tôi đâm ra cằn nhằn, khó tính với cô. Mẹ tôi luôn trách móc, thậm chí nói sau lưng cô những điều không hay. Nhưng cô tôi vốn bản tính hiền lành, lương thiện nên cũng cắn răng chịu đựng. Tôi vì cách hành xử của mẹ mà cũng đâm ra ghét lây cô. Nhiều lần cô cho cái bánh, cái kẹo tôi đều cố tình làm rơi để không phải ăn. Mẹ tôi nhiều lần đánh tiếng với cha tôi chuyện gia đình cô út ăn không ở nhờ mà chẳng giúp được gì, cha tôi vì thương cô nên cũng nhẹ nhàng nói lại với mẹ.
Ảnh minh họa |
Sau hai năm sinh sống cùng gia đình tôi, cô Lê chuyển về quê sinh sống. Lúc này cô đã học dược nghề may nên kinh tế cũng có phần đỡ vất vả hơn.
Sau ngày về quê, cô tôi vẫn thường xuyên gửi quà quê lên cho gia đinh tôi, khi rau, khi cá, khi gà. Nhưng mẹ tôi nhất quyết không ăn, bà mang sang cho hết nhà hàng xóm. Bà bảo đồ quê không đảm bảo, ăn vào sẽ bị bệnh. Kỳ thực những đồ cô Lê gửi lên khá tươi, nấu ăn ngon nhưng mẹ tôi vì không thích nên chẳng bao giờ đụng đến.
Một ngày cha tôi bị tai nạn phải nằm viện, họ hàng anh em đến thăm hết chỉ mỗi cô Lê chưa thấy đến. Lúc này mẹ tôi mới làm lớn chuyện lên, rằng cưu mang hai năm để đến lúc bệnh nạn cũng không thấy đâu. Cha tôi thì nhỏ nhẹ cho rằng chắc gia đình cô có chuyện. Đúng lúc ấy, chú tôi bước đến khiến mẹ tôi xấu hổ.
Chú tôi nhẹ nhàng bảo cô tôi bị ốm đang phải chuyền nước nên bảo chú thu xếp lên thăm bố tôi. Chú cũng mang theo 2 con gà, một bao gạo và 20 triệu đồng cho mẹ tôi phụ chạy chữa cho bố.
Mẹ tôi lúc này thực sự đỏ mặt xấu hổ. Hóa ra cô tôi bị ốm đã mấy ngày hôm nay nhưng vẫn cố gắng chạy vạy lo cho cha tôi.
Hôm gia đình tôi về quê thăm cô, nhìn cô gầy gò nằm trên giường mà lòng đau nhói. Cô bị chẩn đoán bị ung thư, tình trạng bệnh phát triển khá nhanh. Mẹ tôi giây phút ấy đã rơi nước mặt, bà chạy đến cầm tay cô khóc xin lỗi.
Cô tôi cũng xin lỗi vì không thể tự mình đến thăm cha tôi được. Những ngày sau đó, gia đình chúng tôi lo chạy chữa cho cô. May mắn thay sau khi thăm khám cẩn thận, bệnh của cô chỉ là nhiễm trùng máu chứ không phải ung thư. Giây phút mẹ tôi và cô ôm lấy nhau khiến tôi như chết lặng.
Cô út bảo rằng nếu không có mẹ tôi thì cô cũng chẳng còn sống trên đời này nữa. Mẹ tôi vừa thương vừa trách cô, tiền bạc thì có thể vay rồi trả, sinh mệnh con người mất đi không thể lấy lại, có chuyện gì hãy nói với anh chị, người một nhà sẽ cố gắng giúp đỡ nhau…