T&oc?rc;? g?ật ngườ? y&ec?rc;u của bạn. Mọ? ngườ? đều nó? như vậy. Nhưng t&oc?rc;? nghĩ khác. Trong t&?grave;nh y&ec?rc;u cũng như mọ? thứ trong cuộc sống này, cá? mà ta muốn có được th&?grave; đều phả? đấu tranh, g?ành g?ật. Kh&oc?rc;ng tự nh?&ec?rc;n mà a? cho ta đ?ều g&?grave;.
Ngày Lan g?ớ? th?ệu Trung vớ? t&oc?rc;?, nh&?grave;n vẻ hớn hở của c&oc?rc; nàng, t&oc?rc;? bỗng thấy khó chịu. Sao &oc?rc;ng trờ? bất c&oc?rc;ng vậy? Ngườ? th&?grave; có đủ thứ, kẻ la? chẳng có g&?grave;? Lan vừa là con nhà g?àu, vừa đẹp, lạ? học g?ỏ?. G?ờ đ&ac?rc;y Lan lạ? vớ được anh chàng đẹp tra?, cao ráo, ăn nó? duy&ec?rc;n dáng lịch sự.
T&oc?rc;? ngoà? mặt chúc mừng bạn nhưng ruột gan lạ? héo hắt. Và t&oc?rc;? quyết t&ac?rc;m bằng mọ? g?á phả? có ngườ? đàn &oc?rc;ng này. T&oc?rc;? x?n số đ?ện thoạ?, l?&ec?rc;n hệ kh? th&?grave; nhờ Trung g?ả? dùm bà? toán, lúc lạ? hỏ? cách xử lý quan hệ g?ữa các đồng ngh?ệp trong trường. Hoặc có kh? chỉ là để hỏ? “anh khỏe kh&oc?rc;ng?”, “chúc anh ngủ ngon”... Rồ? t&oc?rc;? nó? gần nó? xa là g?ờ đ&ac?rc;y anh trở n&ec?rc;n rất đặc b?ệt vớ? t&oc?rc;?, rằng t&oc?rc;? lu&oc?rc;n nhớ anh mà kh&oc?rc;ng thể nào k?ểm soát nổ?. Mớ? đầu Trung còn ?m lặng, sau đó anh trả lờ?, dù chỉ là nhưng c&ac?rc;u vu vơ nhưng t&oc?rc;? thấy “cá đ&at?lde; cắn c&ac?rc;u”.
Ch&?acute;nh lúc ấy, trường có suất đ? đào tạo ở nước ngoà? 6 tháng, Lan được cử đ?. T&oc?rc;? càng tức tố?: Tạ? sao cá? g&?grave; hay, cá? g&?grave; tốt cũng vào tay c&oc?rc; ta mà kh&oc?rc;ng đến lượt m&?grave;nh? T&oc?rc;? và Lan học cùng lớp, cùng được g?ữ lạ? trường, tạ? sao b&ac?rc;y g?ờ c&oc?rc; ta là trưởng bộ m&oc?rc;n, còn t&oc?rc;? vẫn là g?ảng v?&ec?rc;n quèn? Tạ? sao c&oc?rc; ta được đ? đào tạo ở nước ngoà? trong kh? t&oc?rc;? chỉ kém c&oc?rc; ta một chút về đ?ểm ngoạ? ngữ nhưng các m&oc?rc;n khác có kh? t&oc?rc;? hơn hẳn? Suy đ? t&?acute;nh lạ?, t&oc?rc;? quyết t&ac?rc;m sẽ lấy lạ? những g&?grave; thuộc về m&?grave;nh.
Hóa ra mọ? chuyện đơn g?ản hơn t&oc?rc;? nghĩ. T&oc?rc;? chỉ cần một lần cho Trung uống say, ngồ? kh&oc?rc;ng vững phả? tựa vào ngườ? t&oc?rc;?. Thằng bé phục vụ trong quán được t&oc?rc;? cho 100 ngàn đồng để chụp lạ? những tấm h&?grave;nh mà t&oc?rc;? nó? vớ? nó kh? nhờ chụp là “để cho kh? nào chú tỉnh rượu sẽ thấy mắc cỡ mà bỏ nhậu lu&oc?rc;n”. T&oc?rc;? tạo một địa chỉ ma?l khác để gở? những tấm ảnh ấy cho Lan. Bất ch?ến tự nh?&ec?rc;n thành. Kh&oc?rc;ng bao l&ac?rc;u sau Lan chủ động ch?a tay, kh&oc?rc;ng cho Trung cơ hộ? nào để g?ả? th&?acute;ch.
Ngày Lan trở về, bạn chỉ nó? vớ? t&oc?rc;? một c&ac?rc;u: “Từ nay chúng ta kh&oc?rc;ng còn là bạn của nhau nữa”. T&oc?rc;? cũng đ&ac?rc;u cần? Vậy là chúng t&oc?rc;? tuy vẫn dạy cùng trường, ra v&oc?rc; đụng mặt nhưng kh&oc?rc;ng bao g?ờ chào hỏ? nhau. 2 năm sau th&?grave; chúng t&oc?rc;? cướ?. T&oc?rc;? mờ? Lan, cứ tưởng c&oc?rc; ta kh&oc?rc;ng dự nhưng rồ? vẫn thấy có mặt trong đám cướ?. Trung có vẻ lúng túng, còn t&oc?rc;? th&?grave; thấy m&at?lde;n nguyện v&oc?rc; cùng. T&oc?rc;? nhớ h&oc?rc;m đó kh? đến bàn t?ệc có Lan ngồ?, Trung đ&at?lde; đặt tay l&ec?rc;n va? c&oc?rc; ta, g?ọng nhẹ nhàng: “Anh x?n lỗ?. Mong là sẽ có một ngườ? tốt hơn anh đền bù cho em”. T&oc?rc;? t&?acute;m ruột nhưng vẫn g?ả bộ tươ? cườ?.
Phả? chăng t&oc?rc;? đang bị quả báo về v?ệc làm của m&?grave;nh
Đ&ec?rc;m đó Trung ngủ như chết n&ec?rc;n chẳng có động phòng. T&oc?rc;? nghĩ có lẽ do anh mệt và say. Đ&ec?rc;m thứ ha? t&?grave;nh h&?grave;nh cũng kh&oc?rc;ng khá hơn: Chúng t&oc?rc;? gần nhau chưa đầy 5 phút Trung đ&at?lde; ng&at?lde; ngựa. Lúc đó t&oc?rc;? vẫn còn nghĩ có lẽ do quá hồ? hộp n&ec?rc;n anh kh&oc?rc;ng làm được. Những đ&ec?rc;m t?ếp theo t&?grave;nh h&?grave;nh có khá hơn một chút nhưng t&oc?rc;? vẫn kh&oc?rc;ng thỏa m&at?lde;n. Kh? chưa cướ?, t&oc?rc;? tự hào bao nh?&ec?rc;u về v?ệc Trung kh&oc?rc;ng dám vượt rào th&?grave; b&ac?rc;y g?ờ càng tuyệt vọng bấy nh?&ec?rc;u. Thế nhưng t&oc?rc;? kh&oc?rc;ng dám hé m&oc?rc;? vớ? a? đ?ều này. Chẳng lẽ t&oc?rc;? bị quả báo v&?grave; g?ật ngườ? y&ec?rc;u của bạn sao?
Rồ? t&oc?rc;? có tha? và s?nh một đứa con gá?. Đến lúc đó t&?grave;nh t&?grave;nh h&?grave;nh càng tệ hạ?. Trước đ&ac?rc;y n?ềm đam m&ec?rc; lớn nhất của Trung là làm đường, x&ac?rc;y cầu th&?grave; b&ac?rc;y g?ờ &oc?rc;ng t?ến sĩ cầu đường của t&oc?rc;? lạ? có th&ec?rc;m n?ềm đam m&ec?rc; là đứa con gá? nhỏ. Trong mắt anh dường như chỉ có con và c&oc?rc;ng v?ệc chứ kh&oc?rc;ng còn đ?ều g&?grave; khác. Chuyện vợ chồng đ&at?lde; nhạt g?ờ lạ? càng nhạt nhẽo hơn dù t&oc?rc;? lu&oc?rc;n chủ động khơ? gợ?. “Anh bất lực rồ? hả?”. Có h&oc?rc;m kh&oc?rc;ng chịu nổ?, t&oc?rc;? hét l&ec?rc;n. Anh làm th?nh. T&oc?rc;? lạ? dỗ ngọt, lạ? nấu nướng cho anh bao nh?&ec?rc;u thứ bổ béo; thế nhưng anh vẫn chỉ là một chú gà trống, vừa leo l&ec?rc;n đ&at?lde; nhảy xuống rồ? nằm quay lưng lạ? và ngủ.
T&oc?rc;? đ&at?lde; cố chịu đựng. 6 năm qua, chẳng a? b?ết t&oc?rc;? đ&at?lde; phả? tự m&?grave;nh g?ả? quyết những cơn thèm khát rất b&?grave;nh thường và ch&?acute;nh đáng của một ngườ? phụ nữ. Nhưng t&oc?rc;? kh&oc?rc;ng thể m&at?lde;? tự lừa dố? m&?grave;nh như vậy. T&oc?rc;? đ&at?lde; có một ngườ? khác có thể đưa t&oc?rc;? đến tận cùng của hạnh phúc á? &ac?rc;n. Đó là một chàng tra? chẳng đẹp, chẳng cao ráo, chẳng có học thức cao. Nhưng anh ta b?ết làm cho t&oc?rc;? sung sướng. Đ?ều duy nhất kh?ến t&oc?rc;? bận t&ac?rc;m b&ac?rc;y g?ờ là ngườ? ấy quá trẻ so vớ? t&oc?rc;?. Cũng đơn g?ản v&?grave; anh là học trò do t&oc?rc;? hướng dẫn làm luận văn tốt ngh?ệp. Dù vậy, cá? khoảng cách 12 tuổ? kh&oc?rc;ng ngăn cản chúng t&oc?rc;? đến vớ? nhau và làm cho nhau hạnh phúc.
Thế nhưng kh? t&oc?rc;? đặt vấn đề ly h&oc?rc;n th&?grave; Trung lạ? kh&oc?rc;ng đồng t&?grave;nh: “Anh có thể g?ả? thoát cho em nhưng để em tự do đến vớ? thằng nh&at?lde;? con ấy th&?grave; kh&oc?rc;ng thể”. Lý do anh đưa ra là con gá? t&oc?rc;? sau này sẽ nh&?grave;n mẹ nó như thế nào? Nó có thể ngẩng đầu mà sống vớ? một ngườ? mẹ như t&oc?rc;??
Chuyện đó th&?grave; có g&?grave; khó g?ả? quyết đ&ac?rc;u? “Nó ở vớ? anh là xong chứ g&?grave;!”- t&oc?rc;? đ&at?lde; nó? vớ? Trung như vậy. T&oc?rc;? cũng đ&at?lde; nó? vớ? ngườ? y&ec?rc;u bé bỏng của t&oc?rc;? như vậy. Thế nhưng kh? ch&?acute;nh con gá? t&oc?rc;? hỏ? “mẹ kh&oc?rc;ng thương con nữa sao?” th&?grave; lòng t&oc?rc;? mềm lạ?. T&oc?rc;? phả? làm sao để có thể đ? t&?grave;m hạnh phúc mà kh&oc?rc;ng làm tổn thương con gá? của m&?grave;nh?
Theo Eva