Đúng là phả? nó? cá? c&ac?rc;u: “kh? đ? yểu đ?ệu, kh? về bủng beo” th&?grave; mớ? phả? vớ? trường hợp của t&oc?rc;?. Lần sau chị em có về ra mắt nhà ngườ? y&ec?rc;u, x?n rút k?nh ngh?ệm, đừng đ? ngày lễ Tết. Chỉ có khổ và khổ&hell?p;
T&oc?rc;? vẫn còn sợ cá? ngày về ra mắt nhà ngườ? y&ec?rc;u cách đ&ac?rc;y 3 tháng, nghĩ mà kh?ếp v&?acute;a. Đúng là nh&ac?rc;n cá? sự có g?ỗ, anh bảo t&oc?rc;? về để họ hàng, bố mẹ b?ết mặt lu&oc?rc;n. T&oc?rc;? cũng v&?grave; ngạ? n&ec?rc;n vu? vẻ nhận lờ?, v&?grave; anh nó?, bố mẹ anh đ&at?lde; bảo vậy. T&oc?rc;? chuẩn bị quần áo đẹp, trang đ?ểm nhẹ và sẵn sàng t&ac?rc;m lý, vớ? tưởng tượng về nhà ngườ? y&ec?rc;u sẽ được đón t?ếp vồn v&at?lde;, được thoả? má? chuyện trò.
Vừa về tớ? nhà anh, khung cản h?ện ra trước mắt t&oc?rc;? là cả nhà đ&oc?rc;ng nghịt. V&?grave; nhà anh là trưởng họ n&ec?rc;n cứ g?ỗ chạp là bố mẹ anh mờ? rất đ&oc?rc;ng. Chỉ kịp vào chào 2 bác, t&oc?rc;? đ&at?lde; nhanh nhanh chóng chóng đ? ra xem có cỗ bàn g&?grave; kh&oc?rc;ng để chuẩn bị cùng mọ? ngườ?. Đa phần là c&oc?rc; d&?grave;, chú bác của anh chuẩn bị cơm, còn các cụ th&?grave; ngồ? uống nước.
T&oc?rc;? chuẩn bị đủ các thứ, a? sa? g&?grave; cũng nhanh nhẹn làm. H&oc?rc;m ấy t&oc?rc;? bị đau lưng, chỉ có đứng và nấu ăn, nấu đến hơn 2 t?ếng mớ? được ăn. Lúc ăn, nó? kh&oc?rc;ng đ?&ec?rc;u chứ tay t&oc?rc;? run tớ? nỗ? kh&oc?rc;ng thể nào gắp được thức ăn.
V&?grave; nhà đ&oc?rc;ng n&ec?rc;n đ? tớ? đ&ac?rc;u a? cũng hỏ? han t&oc?rc;? v&?grave; b?ết t&oc?rc;? là ngườ? y&ec?rc;u của anh. Từ kh? nấu ăn, họ đ&at?lde; hỏ? những c&ac?rc;u tượng tự: “Cháu bao nh?&ec?rc;u tuổ?, qu&ec?rc; ở đ&ac?rc;u, làm nghề g&?grave;. Ha? đứa y&ec?rc;u nhau l&ac?rc;u chưa&hell?p; ?”. Những c&ac?rc;u hỏ? ấy còn lặp lạ? cả chục lần, hơn chục lần và chỉ vớ? những c&ac?rc;u trả lờ? y hệt nhau nhưng phả? nó? vớ? nh?ều ngườ?. T&oc?rc;? có kh? mệt quá, kh&oc?rc;ng nó? chuyện nổ? nữa v&?grave; nhà vừa đ&oc?rc;ng vừa b&?acute;.
Rửa 10 m&ac?rc;m bát một lúc
Anh nó? vớ? t&oc?rc;? về có cỗ th&?grave; đỡ ngạ?, đ&oc?rc;ng ngườ? cũng sẽ khong bị chú ý. T&oc?rc;? thấy có lý, nhưng mà g?ờ th&?grave; đúng là&hell?p; oan g?a. Lúc ăn cơm xong, chỉ m&?grave;nh t&oc?rc;? dọn dẹp. Các c&oc?rc; chỉ g?úp chút &?acute;t, còn ngườ? th&?grave; bận con cá?, bận v?ệc nhà n&ec?rc;n x?n về sớm hết. T&oc?rc;? dọn dẹp và rửa tớ? 10 m&ac?rc;m bát, có m&?grave;nh t&oc?rc;?. Vừa rửa vừa nghĩ tủ? th&ac?rc;n, kh&oc?rc;ng a? đoá? hoà? g&?grave; tớ? m&?grave;nh. Chỉ có anh th? thoảng ngó qua hỏ? t&oc?rc;? và? c&ac?rc;u cho t&oc?rc;? đỡ buồn rồ? lạ? vào nhà uống nước. Nghĩ cảnh ấy t&oc?rc;? sợ quá.
Xong tay t&oc?rc;? nhợt ra v&?grave; nước lạnh. Nghĩ h&at?lde;? hùng thật nhưng g?ờ b?ết làm sao, cũng chỉ có thể làm cho đẹp cá? ngày ra mắt, chẳng lẽ m&?grave;nh lạ? kh&oc?rc;ng làm, cứ ngồ? đó th&?grave; a? m&ec?rc; được.
Lúc về bơ phờ
Kh? chào hỏ? ra về, t&oc?rc;? được mờ? lạ? chơ? nhưng trờ? nhá nhem tố?, t&oc?rc;? muốn l&ec?rc;n cho xong. Vớ? lạ?, lúc ấy trong đầu t&oc?rc;? kh&oc?rc;ng nghĩ được tớ? cá? g&?grave; khác ngoà? cá?&hell?p; g?ường. T&oc?rc;? chỉ ước được ở nhà m&?grave;nh, được ngả lưng và làm một g?ấc tớ? sáng ngon lành. Thế th&?grave; còn g&?grave; bằng.
Ngườ? t&oc?rc;? nh&?grave;n bơ phờ. Kh? về chỉn chu, x?nh đẹp bao nh?&ec?rc;u th&?grave; g?ờ nh&?grave;n như đứa vừa chu? trong bụ? rậm ra. Sợ quá, t&oc?rc;? thật kh&oc?rc;ng còn k?&ec?rc;n nhẫn để cườ? l&ac?rc;u vớ? ngườ? nhà anh, dù t&oc?rc;? b?ết, họ chưa nó? chuyện được c&ac?rc;u nào. T&oc?rc;? x?n phép ra về, lòng nghĩ tủ? v&oc?rc; cùng. Mớ? ngày đầu về ra mắt mà đ&at?lde; bị đố? xử như k?ểu trách nh?ệm của d&ac?rc;u con trong nhà, kh&oc?rc;ng phả? là khách, t&oc?rc;? chán quá. Vả lạ?, có d&ac?rc;u con trong nhà th&?grave; cũng kh&oc?rc;ng thể như &oc?rc;-s?n thế được.
T&oc?rc;? đang suy nghĩ, có n&ec?rc;n nó? vớ? anh đ?ều này và thật sự, cũng suy nghĩ ngh?&ec?rc;m chỉnh về chuyện làm d&ac?rc;u nhà anh. Nếu về ở chung thế này, chắc chỉ có t&oc?rc;? là khổ&hell?p;
Theo Khampha.vn