(ĐSPL) - Sau khi má Chín Lương bỏ đi rồi thì cô Sáu Ngọc Sương hết sức ngạc nhiên khi trở vào phòng mà không thấy Bạch công tử. Cô loay hoay tìm một lúc lâu và lên tiếng gọi nhưng Tư Phước vẫn bặt vô âm tín.
Bí quá, cô Sáu đành phải bước trở ra ngoài tìm lão quản gia, nhưng chẳng biết lão ta đi đâu mà tìm khắp chung quanh nhà vẫn không thấy bóng.
Cô Sáu Ngọc Sương lúc về già. |
Gặp lại cố nhân
Loanh quanh một lúc cô Sáu bước trở về chỗ lúc nãy, tức là nơi cô nghe những âm thanh dị kỳ. Cô lưỡng lự chưa biết có nên bước tiếp vào cái nơi mà lúc nãy chính ông quản gia bảo là chỗ cấm, nhất là nhớ lại khuôn mặt vừa dữ dằn, vừa tỏ ra sợ hãi của má Chín Lương. Cô Sáu nửa muốn bước lui, nhưng lại nửa muốn tò mò tìm hiểu thêm...
Vốn là người rất lì lợm, ít khi biết sợ những chuyện vu vơ, cô Sáu sau một lúc ngần ngừ và nhìn quanh chẳng thấy ai nên đã theo hướng phía trước mắt mà bước và chỉ độ hơn ba chục bước chân thì cô đã nhìn thấy ngay trước mắt mình là bức tường xám xịt mà đêm qua cô nhớ đã thấy nó qua cái ô tròn của bức tường trong phòng.
Lúc này giữa ban ngày ban mặt vậy mà sau khi căng mắt nhìn thật kỹ dọc theo bức tường khá rộng phẳng phiu, nhưng cô Sáu vẫn chẳng thể nào thấy những dòng chữ ghi mấy câu thơ mà đêm qua mình đã đọc được. Chẳng lẽ khuya hôm qua cô đã bị hoa mắt và nhìn lầm hay sao?
Cô Sáu Ngọc Sương tuy học không cao nhưng được cái trí nhớ thì rất minh mẫn, đặc biệt là nhớ dai bất cứ chuyện gì dẫu chỉ quan sát qua một lần. Bởi vậy cô tần ngần đứng trước bức tường một lúc khá lâu để cố tìm cho bằng được dấu tích của những chữ mà cô còn nhớ rõ cái tên Tuyết Liên... Đúng rồi tên Tuyết Liên mà hình như mới lúc nãy cô nghe cái âm thanh kỳ lạ nào đó đã lặp lại! Vừa nghĩ tới đó đột nhiên cô Sáu buột miệng kêu lên hai tiếng "Tuyết Liên!".
Và thật bất ngờ khi cô vừa thốt ra tiếng đó thì đột nhiên có một tiếng thét khiến cô phải giật mình bước lùi rồi loạng choạng ngã xuống bậc thềm đầy rêu phong. Cú ngã khá đau đối với cơ thể yếu đuối của cô Sáu Ngọc Sương, nhưng bỗng mắt cô trợn trừng nhìn về phía trước, tức nơi phát ra tiếng thét. Và hầu như quên hết đau đớn, cô vụt đứng dậy, nửa muốn chạy đi nhưng nửa lại muốn lao tới phía trước. Bởi vì… ngay trước mặt cô lúc này đang sừng sững một bóng người giống như con quái vật với quần áo rách rưới, đầu tóc rối bù. Đặc biệt là cả hai chân và hai tay của người ấy đều đeo gông xiềng trông kỳ dị làm sao!
Cô Sáu thét lên, có lẽ bởi quá bất ngờ trước một hình ảnh dị kỳ cách mình chưa đầy mười thước. Hình như trong tiềm thức của cô Sáu đang trỗi dậy một hình ảnh gì đó mà vừa thoáng nhìn thấy quá nhanh trước mặt, cô đã nghĩ ngay tới một ai đó mà nhất thời cô chưa thể nhận diện chính xác...
Tuy nhiên chỉ mất vài giây thôi, thì dẫu hình hài con người trước mặt cô hoàn toàn biến đổi khác thường, song tiềm thức vẫn khiến cô thốt lên một tiếng kinh hãi: "Đơn!".
Con người trước mặt cô Sáu Ngọc Sương nửa giống người, nửa giống ma, lại có phần giống với một con quái vật. Vậy mà chẳng hiểu sao vừa thoáng nhìn qua ánh mắt đờ đẫn của người ấy thì cô Sáu đã thốt lên một tiếng "Đơn" rồi cô run run giọng hỏi tiếp: "Có phải anh là...". Câu nói của cô Sáu chưa kịp dứt thì người kia bỗng quay bước rồi chạy như bay về phía bên hông nhà, nơi hình như có một lối nhỏ dẫn vào một dãy phòng tối tăm...
Quyết tìm ra sự thật
Linh tính mách bảo cho cô Sáu một chuyện kinh khủng gì đó, mà nhất định cô phải tìm hiểu xem nó là chuyện gì. Cho nên không kịp suy nghĩ thêm, cô đã khập khiễng bước theo bóng con người kỳ dị vừa chạy mà xích xiềng ở chân tay của anh ta khua rổn rảng. Cũng may là lúc ấy chung quanh không có ai khác, nhất là ông già quản gia, cho nên cô Sáu Ngọc Sương đã có thể ráng nhịn đau do cổ chân bị trật bởi cú té vừa rồi, và bám theo gót cái bóng người đang cố chạy vào trong dãy phòng tối. Cho đến khi đứng đối diện cánh cửa sắt đóng kín thì cô Sáu phải khựng lại. Cánh cửa sắt đóng sầm lại. Chẳng một chút dè dặt cô Sáu cất tiếng gọi lớn: "Đơn! Có phải anh là Đơn không?".
Không có tiếng trả lời, vừa lúc đó có một giọng nói nhừa nhựa cất lên phía sau lưng cô: "Sao cô vô đây làm gì, nguy hiểm lắm, đi ra ngay!". Người vừa xuất hiện đó chính là ông lão quản gia. Rồi không đợi cô nói lời gì, lão ta đã nhanh tay kéo cái chốt sắt gài chặt lại cánh cửa mà hình như lúc nãy nó chỉ khép hờ, rồi nhanh tay vừa dìu cô Sáu bước trở ra vừa run run giọng nói: "Ông chủ mà biết cô vô đây thì chắc tui chết mất! Cô mau ra ngoài, hình như chồng cô đang đi tìm".
Lúc này Tư Phước đang dáo dác tìm và khi nhìn thấy Sáu Ngọc Sương bước ra, anh ta lo lắng hỏi: "Nãy giờ em đi đâu, anh đợi để rời khỏi đây mà tìm mãi không thấy?”.
Lúc này chiếc xe hơi chở họ và Tư Phước lại ấn kèn giục lần nữa nên Tư Phước hối thúc: "Mình ra xe xuống núi ngay để kịp chuyến xe lửa về Sài Gòn, kẻo phải đến sáng mai mới có chuyến khác. Tư Phước không hỏi thêm gì nữa mà nhanh tay, nhanh chân dìu Sáu Ngọc Sương lên xe.
Trên xe ngoài hai người và một tài xế lạ ra thì không thấy bóng dáng má Chín Lương đâu, cho nên Sáu Ngọc Sương vẫn chưa hết bàng hoàng định hỏi. Nhưng do người tài xế rồ máy xe hơi mạnh cho nên Bạch công tử nghe không rõ câu hỏi của cô. Mà hình như anh ta cũng không muốn nghe những gì cô Sáu nói lúc này cho nên quay sang người tài xế dặn lớn: "Chạy xuống TP. Huế ngay may ra còn kịp xe để về!".
Cô Sáu Ngọc Sương bỗng trở nên ngang bướng nói lớn: "Cho tui xuống. Tôi không về!"... Rồi cô định mở cửa xe thì Tư Phước hốt hoảng ngăn cô lại. Chiếc xe đang đổ dốc xuống núi Bạch Mã cho nên hành động của cô Sáu sẽ rất nguy hiểm nếu cửa xe bật ra. Bởi vậy người tài xế hốt hoảng thắng xe lại rồi cảnh cáo: "Đây là đường đèo nguy hiểm lắm phu nhân đừng làm như vậy".
Bạch công tử định nói thêm gì đó, có lẽ là giải thích để cho cô Sáu không hành động nông nổi, nhưng lúc này Sáu Ngọc Sương đã như người quẫn trí nên cô bắt đầu gào thét như người tâm thần. Mà trong những câu gào thét đó thỉnh thoảng cái tên "Đơn" lại vang lên khiến cho Tư Phước hốt hoảng, để rồi cuối cùng anh ta phải ra lệnh cho tài xế dừng hẳn xe lại bên đường. Lúc này cô Sáu Ngọc Sương bất kể hiểm nguy đã mở cửa xe rồi nhảy xuống khập khiễng chạy trở lên đèo.
Thông thường Tư Phước là người lanh lẹ và có sức khỏe nhưng lúc này chẳng hiểu sao anh ta không thể đuổi theo kịp người tình nhỏ của mình. Cho nên khi đuổi kịp thì cô Sáu Ngọc Sương đã quay trở lại ngôi biệt thự, rồi cô chạy thẳng vào trong gào to: "Đơn! Đúng là anh rồi Đơn ơi!".
Rồi mọi việc sau đó diễn ra ngoài vòng kiểm soát của Tư Phước. Bởi anh ta cố nói gì thì mặc, cô Sáu Ngọc Sương vẫn chạy thẳng vào chỗ lúc nãy cô bị lôi trở ra. Lần này chính lão quản gia là người đã chặn Bạch công tử lại rồi nói gì đó với anh ta. Để rồi ngay sau đó Bạch công tử lẳng lặng bỏ vô phòng để mặc cho Sáu Ngọc Sương làm gì thì làm...
Lão quản gia muốn tiết lộ sự thật
Lão quản gia hình như không còn muốn ngăn cản cô Sáu nữa, bởi thái độ quyết liệt của cô đã làm cho lão chùn bước và thay đổi cách ngăn cản, không còn quyết liệt như lúc nãy. Lát sau khi cô Sáu trở lại cánh cửa sắt mà bên trong vẫn còn tiếng rên ư ử của con người quái dị kia... để rồi sau cùng chính lão quản gia đã nhẹ giọng nói với cô Sáu: "Có lẽ tôi không nên giấu cô nữa, bởi tôi đã hiểu rồi, cô và cậu ấy quen nhau và cô biết rõ nguyên do nào đưa cậu ấy tới đây và chuốc lấy thảm kịch này...".
Nhà văn NGƯỜI KHĂN TRẮNG