Chính Tâm cũng không ngờ mình gặp lại bố sau ngần ấy năm trong cảnh trớ trêu này. Nghĩ lại chuyện năm xưa, cô toan bảo bố đi đi cho đến khi chồng cô xuất hiện.
Tâm là cô con gái duy nhất trong số 9 người con của ông Tư. Ông Tư vốn nổi tiếng giàu có, đông con và cũng gia trưởng nhất vùng. Tính ông nóng nảy, luôn đề cao con trai mà hạ thấp con gái. Ông bắt vợ đẻ tận 9 người con, 8 trai và một gái là Tâm thì mới ngừng.
Vợ ông cũng vì sinh nở quá nhiều và dày nên bị ảnh hưởng và mất sớm. Sau ngày mẹ mất, Tâm trở thành người phụ nữ duy nhất trong gia đình, cô phải lo toan chuyện bếp núc nội trợ. Ông Tư đi đâu cũng chỉ để 8 đứa con trai của mình đi còn Tâm ông bắt ở nhà.
Cũng vì bất mãn với tính gia trưởng, xem con trai là con, con gái là con nhà người ta nên Tâm đã cãi nhau với bố và bị ông đuổi ra khỏi nhà.
Ngày cô tức giận gom quần áo rời nhà, ông Tư la mắng không tiếc lời. Ông thậm chí còn cấm đứa con gái của mình đặt chân về nhà. Năm ấy Tâm 18 tuổi. Bỏ nhà đi, cô bơ vơ không biết đi đâu, may mắn trong một lần cứu giúp người phụ nữ bị tai nạn dọc đường, cảm thương hoàn cảnh bà đưa cô về sống cùng.
Từ đó, Tâm xem bà Năm như mẹ của mình. Bà Năm có cậu con trai tên Đức, chỉ có hai mẹ con sinh sống. Anh đã ra trường đi làm được một năm. Từ ngày về sống cùng mẹ con bà Năm, Đức cũng rất quan tâm cô, lo lắng chuyện học hành và sinh hoạt cho cô.
Mãi sau nhiều năm, nhờ những tình cảm được vun vén từ lâu, Đức và Tâm nên vợ chồng. Lúc này hoàn cảnh của cả ba người đã khá giả hơn, khi Đức có công việc ổn định ở công ty mới thành lập, còn Tâm cũng đã có việc ổn định với ngành nghề.
Cuộc sống hạnh phúc hiện tại của Tâm khiến cô chẳng còn muốn nhớ đến cuộc sống cùng ông bố gia trưởng. Đã rất nhiều lần cô muốn tìm về nhưng vì tức giận nên cô lại thôi.
Ảnh minh họa |
Hôm ấy, vừa đi làm về, Tâm nhìn thấy người ăn mày trước cổng xin ăn. Tâm rủ lòng thương hỏi han ông và được biết hoàn cảnh cả ông già. Tâm ngờ ngợ bởi quá giống bố cô. Nhìn qua một lượt cô chợt chết lặng nhận ra đúng là người bố gia trưởng của mình.
Hóa ra sau khi ông già đi, các anh của cô phân chia tài sản, không xem ông ra gì. Những chị dâu cũng được bè coi khinh ông. Tâm thấy lồng ngực bức xúc, cô toan cất tiếng đuổi ông đi vì chính ông tự rước họa vào thân chứ không phải cô.
Thế nhưng đúng lúc ấy, Đức đi làm về, anh vừa nhìn đã biết đấy là bố vợ, người mà cô đã không ít lần kể cho anh nghe với tâm trạng tức giận. Đức lấy tay đỡ bố vợ đứng dậy, khuyên bảo Tâm hãy tha thứ cho bố. Anh thậm chí còn hứa sẽ phụng dưỡng ông.
Bố Tâm nước mắt lăn dài, giờ thì ông đã hiểu đứa con nào cũng là con, con gái có khi còn hiếu thảo hơn cả con trai.