(ĐSPL) - Kh? mọ? ngườ? nô nức chờ đợ? ngày Valent?ne thì em lạ? ngồ? đây - một mình và ôn lạ? kỷ n?ệm ngày còn bên anh. Em đã khóc rất nh?ều vớ? nỗ? nhớ gọ? tên “anh”.
Em - cô gá? đến từ m?ền sông nước Cà Mau yêu một anh chàng ngườ? Hà Nộ?. Tình yêu tưởng chừng như mã? mã? cho đến một ngày, những cám dỗ từ chốn phồn hoa kh?ến em thay đổ? và chạy theo cuộc tình mớ? để lạ? anh vớ? nỗ? nhớ mênh mang.
Tưởng như hạnh phúc sẽ mỉm cườ? vớ? em, nhưng rồ? em chợt nhận ra, mình đã đánh mất bản thân, đánh mất tình yêu vì cá? mà ngườ? đờ? gọ? là “ảo”. Cá? “ảo” đó chính là ngườ? đàn ông hào hoa vớ? những bộ cánh đẹp, lờ? nó? ngọt ngào. Anh ấy bước ra từ xe hơ?, đeo đồng hồ hàng h?ệu.
Em đã từng cho rằng, anh là tình yêu sa? lầm của em. Bở? bố anh là thợ rèn vất vả bên lò than, mẹ anh bán mặt cho đất bán lưng cho trờ? làm sao xứng vớ? bố em là t?ến sĩ, mẹ em là luật sư. Còn anh ấy bố là con của những chính trị g?a danh g?á hơn anh. Hơn nữa, anh ấy đẹp tra? có bàn tay mềm mạ? đâu thô ráp như anh. Quan trọng hơn anh ấy có xe hơ?, đưa đón em hàng ngày,... và anh chẳng có gì ngoà? ch?ếc xe máy cà tàng. Nhưng em đã sa?, sa? thật nh?ều, bở? anh ấy đâu có yêu em như anh.
t?ne không còn anh" src="http://med?a.do?songphapluat.com/306/2014/2/8/valent?ne-buon.jpg" alt="Valent?ne không còn anh" w?dth="500" /> |
Đến một ngày, chán em, anh ấy gặp ngườ? con gá? khác x?nh đẹp hơn em, nghèo hơn em, anh nó? rằng: “Anh không cần em nữa. Bở? từ lúc anh b?ết, em đã bỏ ngườ? em yêu suốt 3 năm đạ? học để yêu anh, anh đã nghĩ rất nh?ều. Anh b?ết, ha? ngườ? từng có nh?ều kỷ n?ệm bên nhau. Vì sao em lạ? bỏ ngườ? ta chỉ vì anh? Bở? em thực dụng, em hờ? hợt trong tình yêu. Em chạy theo đ?ều gì kh? đã thề non hẹn b?ển vớ? ngườ? khác. Kh? anh hỏ? em đã từng yêu a? chưa? Em đã nó? rằng em chưa từng yêu a? phả? không?...Em không tôn trọng tình yêu của mình… Tóm lạ?, vớ? anh, em chỉ là cô gá? để bông đùa chứ không thể làm ngườ? bạn đờ? được?”
Em đã khóc và nhớ về anh, nhớ về sự bộ? ước của mình, nhớ về lờ? “mắng nh?ếc” của ngườ? khác “em chỉ là cô gá? để bông đùa không thể làm bạn đờ?” của a? đó được. Rồ? kh? những ngày Valent?ne đến, em lạ? một mình đ? trên con phố ngày xưa, ôn lạ? những kỷ n?ệm ngày mình còn yêu nhau. Anh chở em trên ch?ếc xe cà tàng, nhưng em đã cườ? rất vu?. Rồ? Valent?ne năm thứ ha? em ốm, anh đã bỏ học, bỏ làm thêm để bên em cả ngày, kh? em bị ta? nạn anh đã khóc như thể em không còn trên đờ? nữa. Em đã cườ? và nó? anh thật ngốc… Em ước thờ? g?an có thể trở lạ? để em lạ? được nhìn thấy anh và em sẽ…sẽ …không để anh lạ? một mình như vậy.
Hứa rằng, sẽ thô? không nhớ về anh, sẽ để anh ra đ?, nhưng em đã không làm được. Bở? anh b?ết không, mỗ? ngày nhìn thấy anh, em như tìm lạ? được chính mình trong đó. Anh g?ờ đã khác xưa nh?ều lắm. Anh đã là một ngh?ên cứu s?nh vớ? nh?ều thành tựu. Còn vớ? em, chỉ là sự đau khổ, g?à nua.
Mỗ? ngày em đều tự nhủ mình không vào Facebook để tìm tên anh. Nhưng đô? tay em lạ? gõ tên anh. Một ngày em thấy dòng chữ anh đang hẹn hò vớ? a? đó t?m em lạ? đau nhó?. Bở? cô gá? ấy thật hạnh phúc vì có anh trong đờ?.
Anh đã đứng lên từ nỗ? đau bị em ruồng rẫy, anh đã mạnh mẽ đ? theo con đường anh chọn và anh đã làm được. Đã 3 mùa Valent?ne anh và cô gá? ấy bên nhau hạnh phúc, mùa Valent?ne năm nay anh hẳn sẽ thật vu? bở? g?a đình anh có thêm thành v?ên mớ?. Còn em nơ? đây vớ? trá? t?m đã vụn vỡ và trá? t?m chẳng bao g?ờ tìm lạ? được một tình yêu...