+Aa-
    Zalo

    Trắng đêm ôm con trong tuyệt vọng

    • DSPL

    (ĐS&PL) - Khi biết ranh giới giữa sự sống và cái chết của con mình thật mong manh, những ông bố bà mẹ này vẫn không đầu hàng số phận.

    Khi biết ranh giới giữa sự sống và cái chết của con mình thật mong manh, những ông bố bà mẹ này vẫn không đầu hàng số phận. Họ nâng đỡ, động viên nhau vượt qua nghịch cảnh, chiến đấu giành lại con từ tay “thần chết”.

    Trắng đêm ôm con trong tuyệt vọng

    Những ngày cuối tháng Tám, gia đình anh Vàng Dỉ Năm (29 tuổi, dân tộc Nùng, thôn Khuẩy Lác, xã Trung Thành, huyện Vị Xuyên, tỉnh Hà Giang không ai có được một giấc ngủ trọn vẹn khi cô con gái 7 tuổi bỗng dưng sốt cao, thường xuyên quấy khóc, kêu đau mỏi...

    Hốt hoảng, vợ chồng anh đưa bé đi khám ở bệnh viện huyện, nhưng không tìm ra bệnh. Rồi anh quyết định đưa con xuống bệnh viện Nhi Trung ương (Hà Nội). Sau khi làm các thủ tục xét nghiệm cho con gái, người đàn ông này như chết lặng khi nhận hung tin con gái mình bị bệnh Bạch cầu cấp.

    “Khi bác sĩ nói bệnh tình của con, tôi không tin nổi vào tai mình, phải hỏi lại bác sĩ và được khẳng định chắc nịch tôi mới gọi điện về nói với vợ. Nghe xong, cô ấy cứ khóc mà không nói được gì thêm. Vì nhà nghèo, không có kinh phí điều trị tiếp nên tôi lại đưa con về nhà”, anh Dỉ Năm cho biết.

    Ngày con từ bệnh viện về, vợ anh Dỉ Năm - chị Nguyễn Thị Thâm (32 tuổi) suốt ngày ôm con khóc. Đêm đêm, khi con kêu đau không ngủ, chị Thâm liên tục bế con đi lại dỗ dành, mong cơn đau nhanh qua. Còn anh Năm, thương con nhưng không biết làm gì thêm, thi thoảng lại bế con thay vợ, để cô ấy nghỉ ngơi.

    “Đưa con về nhà, hàng ngày con đau đớn kêu la mà vợ chồng tôi chỉ biết giấu đi giọt nước mắt. Thời điểm đó, cả ngày lẫn đêm tôi và chồng đều phải thay phiên nhau bế con vì cứ đặt xuống giường là con khóc vì đau đớn”, chị Thâm nói trong nước mắt.

    Đồng cảnh ngộ với anh Vàng Dỉ Năm, anh Lê Hữu Diễn (đội 7, thôn Hòa Luật, xã Công Chính, huyện Nông Cống, tỉnh Thanh Hóa), không giấu nổi những giọt nước mắt mỗi khi có người hỏi thăm đến bệnh tình của con trai.

    Anh Diễn là người cha, người bạn đồng hành cùng con chiến đấu bệnh tật.

    Anh Diễn cho biết con trai anh là Lê Hữu Dương (7 tuổi), sinh ra khỏe mạnh, ngoan ngoãn như bao đứa trẻ khác. Tuy nhiên, tháng 10/2016 cậu bé này có dấu hiệu mệt mỏi, khó thở, thường xuyên kêu đau nhức cơ thể. Vì quá lo lắng nên vợ chồng anh Diễn đã đưa con đi khám ở bệnh viện huyện.

    Anh Diễn tâm sự: “Khi phát hiện con bị ung thư máu giai đoạn 2, các bác sĩ tại bệnh viện tỉnh đã khuyên vợ chồng tôi nên đưa con về vì con đã mang trong mình căn bệnh quái ác. Hay tin con bệnh, chúng tôi buồn, sốc vô cùng nhưng vợ chồng tôi khi ấy cố gắng khuyên bảo nhau còn nước còn tát nên quyết định chuyển con ra viện Huyết học – Truyền máu Trung ương. Từ tháng 10/2016 đến nay, hai bố con tôi ăn cơm viện nhiều hơn cơm nhà”.

    Ngày biết tin con mắc bệnh, tâm trạng của vợ chồng anh Diễn suy sụp nặng, nhiều đêm họ thức trắng vì thương con và cũng vì không biết sẽ phải xoay xở tài chính như thế nào để con yên tâm chữa bệnh.

    Vợ chồng đồng lòng, chắt chiu vì con

    Nhớ lại những ngày đầu mới đưa con ra Hà Nội, anh Diễn chia sẻ: “Ngày đó vợ tôi đang mang thai con thứ hai nên mọi việc điều trị cho người con trai cả do tôi gánh vác. Khi đưa con ra Hà Nội thăm khám, tôi đành để con lại một mình ở viện để bắt xe khách về nhà bán cặp bò vừa mua từ tiền vay ngân hàng, lấy tiền đó làm thủ tục nhập viện cho con”.

    Nhà nghèo, nhìn con bệnh tật, để không quỵ ngã vợ chồng anh Diễn thường xuyên tâm sự, động viên nhau cố gắng vượt qua khó khăn. Thậm chí căn nhà mà họ mới dọn ra ở được gần một năm nay cũng đã phải bán đi để con được truyền hóa chất, kéo dài sự sống.

    Trong cuộc trò chuyện với PV, người cha này luôn ánh lên niềm hy vọng: “Vợ chồng tôi xuất phát làm nông, nên chắt chiu dành dụm cũng để cho các con, giờ con mang bệnh nặng, chúng tôi cũng xác định tư tưởng và thống nhất với nhau là bán được gì thì bán hết để cứu con. Tôi muốn con được sống thêm chút nữa vì con còn bé quá, nó chưa hiểu căn bệnh mình mang phải nguy hiểm đến cỡ nào”.

    Nhìn con vui vẻ cười đùa là lòng của anh Diễn như thắt lại.

    Hàng ngày chăm sóc con trong bệnh viện, nhìn thấy con nô đùa, nhảy nhót trên giường bệnh, nghe câu trả lời hồn nhiên: “Con bị ung thư máu” của con khi có ai đó hỏi về bệnh tình lòng người cha như thắt lại.

    Có lúc con thấy tôi ăn cơm không hoặc không ăn thì con nói “bố ăn suất cơm của con đi, con chán thịt, chán cá lắm rồi”, lúc đó chỉ biết nuốt nước mắt vào trong”, anh Diễn nghẹn ngào.

    Anh Diễn chia sẻ thêm: “Con bị bệnh mà không thể ra Hà Nội chăm sóc khiến vợ tôi buồn, thương con nhiều lắm. Tôi động viên vợ phải cố gắng chăm sóc con út cho tốt, để tôi được yên tâm lo lắng cho bé Dương. Có đôi khi vợ khóc qua điện thoại nói nhà chẳng còn thứ gì đáng giá để bán, con sẽ sống ra sao? Tôi lại là người động viên, nói rằng “thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng”. Cứ thế, hai vợ chồng đồng lòng, động viên, an ủi nhau vượt qua những ngày tháng mà tôi hay gọi là đen tối nhất trong cuộc đời”.

    Gạt đi những giọt nước mắt, ông bố trẻ Lê Hữu Diễn vẫn hàng ngày làm nhiệm vụ trụ cột trong gia đình, đảm nhiệm chăm sóc con tại bệnh viện và lo xoay xở về mặt tài chính.

    “Đúng là bệnh tật của con khiến vợ chồng tôi lao đao về kinh tế, nhưng tình cảm yêu thương nhau thì luôn đong đầy như ngày đầu mới yêu. Vì yêu nhau chúng tôi mới cố gắng, vì yêu nhau chúng tôi mới quyết tâm chiến đấu cùng con đến giây phút này. Để rồi lỡ mai sau, con có ra sao đi chăng nữa thì chúng tôi cũng an lòng khi đã làm hết trách nhiệm của người làm cha làm mẹ”, anh Diễn nói.

    Cùng chung tâm sự với anh Diễn, anh Vàng Dỉ Năm chia sẻ: “Từ ngày biết con bị bệnh, vợ chồng tôi cũng lao tâm khổ tứ, bỏ bê việc đồng áng, thay phiên nhau chăm sóc con. Nhà chẳng còn gì có thể bán được nên đành bế con cho con bớt đau. Vợ chồng cứ thế động viên nhau cùng vượt qua giai đoạn khó khăn. Thế nhưng, cứ nhìn thấy con khóc rên la trong đau đớn là lòng chúng tôi đau xót, thương con chẳng thể làm gì. Nhìn vợ mặt mũi bơ phờ, hốc hác vì thiếu ngủ thức chăm con tôi chỉ biết ngồi kế bên, vỗ về vợ và ôm cả vợ, cả con vào lòng. Nhiều lúc cả ba người cứ thế khóc trong nỗi tủi hờn, than trách sao đời nỡ mang nhiều nỗi đau khổ đến gia đình mình”.

    Hàng ngày, anh Dỉ Năm vẫn cùng vợ chăm con và tìm kiếm phép màu. May mắn thay, mới đây anh vừa được mạnh thường quân giúp đỡ một phần nhỏ đưa con xuống viện Huyết học- Truyền máu Trung ương làm các thủ tục xét nghiệm.

    Nói đến đây, đôi mắt của anh Dỉ Năm ánh lên niềm hy vọng: “Giờ con đã được xuống viện để làm xét nghiệm, chưa biết con sẽ phải điều trị tốn kém thế nào. Nhưng, tôi và vợ như có thêm sức mạnh để làm lụng phấn đấu vì con. Vợ tôi lần này cùng tôi đưa con xuống viện, cô ấy cứ luôn nắm tay con rồi thi thoảng lại quay sang nói với tôi “mong con được sống anh à” là tôi lại cầu nguyện phép màu sẽ đến”.

    Với vợ chồng anh Diễn, anh Dỉ Năm, dù gia đình đang rơi vào hoàn cảnh bi đát nhất, dù có đôi khi sự mệt mỏi cùng nỗi đau khiến họ muốn ngã quỵ, nhưng vì con, họ phải tìm cách xoay xở, kiên trì cùng con chiến đấu với bệnh tật. Với họ, dù có phải bán cả gia tài thì họ vẫn luôn chấp nhận đánh đổi, chỉ với một ước muốn duy nhất là níu giữ lại tổ ấm gia đình có đủ đầy tiếng cười của con trẻ.

    Hoàng Bích - Nguyễn Lân

    Link bài gốcLấy link
    https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/dspl/trang-dem-om-con-trong-tuyet-vong-a203752.html
    Zalo

    Cảm ơn bạn đã quan tâm đến nội dung trên.

    Hãy tặng sao để tiếp thêm động lực cho tác giả có những bài viết hay hơn nữa.

    Đã tặng:
    Tặng quà tác giả
    BÌNH LUẬN
    Bình luận sẽ được xét duyệt trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.
    Tin liên quan