(ĐSPL) Cá? chết thương tâm của 4 cháu bé ở xóm nú? tỉnh Thanh Hóa vào ngày 28/9 vừa qua kh?ến nh?ều ngườ? phả? bàng hòang, đau đớn, xót xa. Chỉ vì sự tò mò của con nít về ch?ếc máy múc và sự bất cẩn của ngườ? lớn mà 4 bé phả? trả cá? g?á quá đắt. Dướ? đây là lờ? tưởng nhớ đau đớn của " ngườ? hay chuyện" gử? cho 4 bé xấu số chết oan uổng vì sự lơ? lỏng, vô tâm của ngườ? lớn.
Không h?ểu sao từ kh? đọc nộ? dung bà? báo nó? về vụ ta? nạn thảm khốc trên lòng chú không yên được. Ha? khóe mắt cay cay, chú không thể nào chợp mắt. Nghĩ đến các cháu nhỏ phả? chết oan uổng, các cháu đang phả? đố? mặt vớ? cô đơn lạnh lẽo ở một thế g?ớ? nào đó. Chú cứ v?ết lá thư này, lá thư mà chắc lẽ chỉ có kẻ đ?ên mớ? làm ngõ hầu các cháu sống khôn thác th?êng, b?ết được nỗ? lòng kẻ trần thế.
Các l?nh hồn bé nhỏ ơ?! Có lẽ các cháu chưa đủ lớn để nhận thấy hết cuộc sống này, những đ?ều kì lạ, tuyệt vờ? cũng như những toan tính mưu cầu khác. Các cháu còn bé quá Đăng lớn nhất mớ? 12 tuổ?. Tuổ? ăn, tuổ? học thô?. Như các cháu ngày trước, chú chỉ b?ết chạy đ? lấy cá? này cá? k?a cho bố, quét cá? nhà cho mẹ, cùng lắm là trông em cho mẹ nấu cơm, chạy đ? ra đầu làng ngóng mẹ đ? chợ về để đựơc ăn quà. Thế thô?, nhưng đó là một tuổ? thơ ý nghĩa mà chú và hàng tỷ ngườ? lớn trên trá? đất này có được. Chỉ kh? chúng ta lớn rồ? những kí ức tuổ? thơ mớ? ùa về để ta da d?ết. T?ếc thay, các cháu không có được đ?ều đó. Cuộc sống của các cháu ngắn ngủ? quá.
Cá? chết ư? Chết thì có mấy a? là không sợ. Nhưng đó là quy luật của cuộc sống, thế hệ này chết đ? để thế hệ khác làm chủ, dựng xây và cứ thế xã hộ? con ngườ? phát tr?ển. Thế nhưng cá? chết tự nh?ên được co? là thanh thản nhất vì nó tuân theo quy luật cuộc sống: s?nh - lão - bệnh – tử. Còn các cháu bị ta? nạn mà phả? chểt cách oan khuất thế chú cũng không đành lòng. Chú chẳng b?ết trách a?, g?ận a? bây g?ờ. Tự lòng chú bâng khuâng.
Tạ? bố mẹ các cháu mả? mê làm v?ệc không chăm nom? Tạ? ngườ? lá? máy xúc bất cẩn kh? thao tác đã không chú ý quan sát? Tạ? chủ công trình không g?ám sát… hàng trăm cá? lí do, hàng trăm cá? “g?á như” đưa ra mà có thể nào làm các cháu sống lạ? đâu? Nhưng lỗ? vẫn là ở ngườ? lớn, chính ngườ? lớn dù vô tình đã đẩy các cháu đ? xa, tữớc đ? s?nh mạng bé nhỏ. Các cháu còn là “búp trên cành” mà những ngườ? lớn vô tình k?a đã bẻ gãy, thu? đen cá? búp đáng yêu đó mất rồ?.
Thật thương tâm quá! Chú không thể hình dung được thước ph?m k?nh khủng đó. Những đứa trẻ đang hồn nh?ên chơ? đùa, bỗng một t?ếng vang chát chúa, cả một mảng trờ? tố? đen lạ?, thu nhỏ và đổ ập lên các cháu. T?ếp sau đó chỉ là những t?ếng la thét thay cho t?ếng cườ? trẻ thơ vừa vang lên ít phút. Đăng ơ?!Nam ơ?! Thành ơ?! Ngọc Bảo ơ?! Có a? thấy các cháu đâu không? Các cháu hãy lên t?ếng đ?! Đống đổ nát lạnh lùng k?a đã vù? lấp các cháu tô? rồ?. Chỉ mấy phút trước các cháu còn đùa nhau, tranh nhau trá? ổ? chín, bắt con cào cào đ? lạc cơ mà. Ta? nạn k?nh hoàng trên kh?ến 4 s?nh l?nh phả? lìa trần, 4 g?a đình phả? mang tang tóc, thảm khốc quá, k?nh khủng quá cá? xóm nhỏ của tô?. Có nỗ? đau nào hơn nỗ? đau ngườ? mẹ mất con, ngườ? chị mất em một cách tức tửơ? như vậy.
Chú cứ nghĩ và nước mắt chú cũng đã rơ?, mặc dù chú cháu mình không phả? họ hàng, g?ờ lạ? khác xa thế g?ớ? nhưng con ngườ? có lương tr? không thể nào bỏ qua nỗ? đau của đồng loạ?. Chú không thể nào, bố mẹ cháu cũng không thể nào b?ết các cháu đau ở đâu, đâu thế nào, thân xác các cháu bị hàng tấn đổ nát đè lên thì sao còn khuôn mặt ngây thơ bụ bẫm nữa chứ.
Ta? ác quá! T?ếng kèn đám ma cứ vảng khuất bên ta?. T?ếng a? hờ con rền rứ đâu đây. Ngườ? lớn lạ? đưa các cháu ra đồng theo ngh? thức của “trẻ con” một các chóng vánh. Nhưng làm sao có thể nguô? ngoa? trong lòng họ những gì đã xảy ra. Nam ơ?! Cá? xe đạp trẻ con hỏng cả xích lẫn líp cháu hay ngồ? bắt các bạn đẩy vất cô đơn ngòa? vườn a? đ? đây? Thành ơ?, cá? áo mẹ cháu vừa mua cháu chưa kịp mặc lúc ngườ? ta mặc cho cháu để đưa sang thế g?ớ? bên k?a cháu có thích không? Có vừa không? Bên đó các cháu có lạnh lắm không?
Chú đau lòng lắm các cháu ạ. Vụ v?ệc xảy ra, ngườ? ta cứ hỏ? chú xử ngườ? lá? máy xúc thế nào, xử chủ nhà thế nào? Chú chẳng muốn trả lờ?. Xử gì nữa đây? Kh? các cháu đã không còn là bị hạ? nữa. G?ết đ? s?nh mạng nào cũng có làm các cháu sống lạ? đâu. Nhưng thô?. Chú sẽ trả lờ? chung chung cho l?nh hồn các cháu được an ủ?. Đám ngườ? lớn k?a đã vô tình tước đ? s?nh mạng các cháu thì cũng phả? trả g?á về sự vô tình đó.
Ngườ? ta sẽ ch?ểu theo vô số t?êu chuẩn về xây dựng, về an toàn cuộc sống để áp vào cho chủ nhà và ngườ? lá? máy xúc. K?ểu gì hành v? của họ cũng có sa? trá?, có v? phạm quy định đến nỗ? làm đổ xập cả cá? tường. Dân sự họ đương nh?ên bồ? thường cho bố mẹ các cháu rồ?, nhưng được bao nh?êu cho đủ phả? không? Hình sự ư? Có thể đấy, v? phạm quy tắc an toàn mà làm chết nh?ều ngườ? như vậy thì khó tránh khỏ? tộ? phạm.
Hãy co? lá thư này như nén tâm nhang chú gử? đến các cháu. Những ngườ? lớn hay xem vụ v?ệc này là t?ếng chuông cảnh tỉnh về ta? nạn vớ? trẻ nhỏ. Hãy bảo vệ các em đừng để đ?ều đau lòng tượng tự xảy ra.
Nhìn lạ? một số hình ảnh:
H?ện trường xảy ra 4 cá? chết thương tâm
Anh Dũng đứng trước nỗ? đau mất đ? ngườ? con duy nhất
Chị Phạm Thị D?ện đau đớn kh? đứa con tra? duy nhất của g?a đình mất mạng. Ảnh: Lê Hoàng
Bà Trương Thị Khoảnh ám ảnh g?ây phút mo? đống đổ nát lần tìm xác cháu nộ?. Ảnh: Lê Hoàng
Ngườ? hay chuyện