Kho báu khổng lồ này đã được Terry Herbert, một người dò tìm kim loại nghiệp dư, phát hiện một cách tình cờ. Ông đã sử dụng một chiếc máy dò kim loại đơn giản trị giá chỉ 2 bảng Anh, mà ông đã mua từ một hội chợ, để dò tìm trên cánh đồng của một nông dân tên Fred Johnson, tọa lạc tại hạt Staffordshire, Anh.
Khi Herbert tiến đến một gò đất có hình dạng kỳ lạ trong trang trại, máy dò kim loại của ông bất ngờ phát ra tiếng kêu lớn. Đào sâu xuống, ông không thể tin vào mắt mình khi thấy vô số món đồ lấp lánh bằng vàng và bạc. Không chỉ có vậy, còn có những cổ vật bằng đồng và đá quý tuyệt đẹp. Mở rộng khu vực tìm kiếm, ông tiếp tục khai quật được vô số đồ trang sức, vũ khí và nhiều hiện vật khác nữa.
Phát hiện đáng kinh ngạc này nhanh chóng lan rộng khắp toàn cầu, thu hút sự chú ý của giới khảo cổ và công chúng. Cuối cùng, kho báu đã được bán cho các viện bảo tàng với mức giá ấn tượng gần 3,3 triệu bảng Anh.
Theo thông tin từ Đài CNN, kho báu bao gồm gần 700 cổ vật độc đáo được phục chế từ 4.600 mảnh vỡ. Tổng trọng lượng của vàng nguyên chất lên đến gần 5kg, và bạc là 2,5kg, cho thấy sự giàu có và tinh xảo của kho báu này.
Sau nhiều năm nghiên cứu tỉ mỉ, các nhà khảo cổ đã dần hé lộ những bí mật ẩn giấu đằng sau hàng trăm cổ vật quý giá này. Theo thông tin từ tờ Guardian, khoảng 80% trong số gần 700 cổ vật được xác định là vũ khí chiến đấu, chủ yếu là kiếm.
Một phát hiện đặc biệt quan trọng là chiếc mũ bạc mạ vàng. Mũ giáp từ thời Anglo-Saxon là cực kỳ hiếm hoi ở Anh, và đây mới chỉ là chiếc thứ năm được tìm thấy cho đến nay, làm tăng thêm giá trị lịch sử và văn hóa vô giá của kho báu này.
Các nhà khảo cổ ước tính rằng các cổ vật này được chế tác trong khoảng thời gian từ thế kỷ 6 đến thế kỷ 7, và sau đó được chôn giấu vào khoảng năm 650-675 sau Công nguyên.
Tuy nhiên, đằng sau phát hiện lịch sử này là một câu chuyện tranh chấp kéo dài nhiều năm về việc phân chia tiền bạc. Ông Herbert, người trực tiếp tìm thấy kho báu, cho biết ông Johnson, chủ sở hữu khu đất, đã chiếm toàn bộ số tiền thưởng mà không chia sẻ cho ông một đồng nào.
Về phần mình, ông Johnson bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với kho báu và cho rằng niềm vui từ việc khám phá ra nó quan trọng hơn tiền bạc. Ông cũng từ chối nhắc đến ông Herbert và tập trung vào những trải nghiệm tích cực mà kho báu mang lại.
Ông Johnson chia sẻ rằng ông đã sử dụng phần lớn số tiền nhận được để đầu tư chứ không tiêu xài phung phí. Tuy nhiên, điều khiến ông phiền lòng nhất là việc nhiều người kéo đến nhà ông xin phép được khai quật thêm. Ông Johnson than thở: "Nhà tôi giờ như biến thành một cái hầm mỏ. Tôi nhận được vô số thư từ xin phép dò tìm khoáng vật nhưng tôi đã đốt sạch chúng."
Trong khi đó, ông Herbert tin rằng mình xứng đáng được hưởng phần lớn hơn trong khối tài sản này. Ông lập luận rằng ông đã mua máy dò tìm, trực tiếp đào được kho báu và là người liên hệ với chính quyền địa phương để giám định. Ông Herbert cay đắng nói: "Kho báu của người Anglo-Saxon chính là một lời nguyền cho tình bạn của chúng tôi."
Khi được hỏi liệu ông có hối hận khi mất đi tình bạn với ông Herbert hay không, ông Johnson thẳng thắn trả lời: "Điều hối tiếc duy nhất của tôi là tôi đã không giữ một cuốn nhật ký và sổ địa chỉ. Herbert chưa bao giờ là bạn tôi, vì vậy tôi chẳng mất ai cả."