Ngày 27/4, TAND thị xã Phú Mỹ, tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu mở phiên tòa và tuyên phạt bị cáo Nguyễn Trọng Hiệp (41 tuổi, nhân viên lái xe của công ty TNHH Đầu tư và Xây dựng Thiên Định Vũng Tàu) 3 năm tù về tội Vi phạm quy định về tham gia giao thông đường bộ.
Thông tin trên Pháp luật TP.HCM, bị hại trong vụ án là hai học sinh Trần Minh L. và Trần Thị H. (SN 2004, học sinh trường THPT Trần Hưng Đạo, xã Tân Hải, thị xã Phú Mỹ).
Theo cáo trạng, hai nạn nhân lúc này cùng đang học lớp 10 tại thị xã Phú Mỹ. Vụ tai nạn giao thông đã làm em H. bị thương rất nặng, được ghi nhận tháo khớp háng trái, gãy ngành mu bên trái, gãy ụ ngồi hai bên, bàn chân phải biến dạng và trở ngại việc đi đứng…, tỉ lệ thương tật là 87%.... Còn em L. thì tỉ lệ thương tật 2%.
Tại phiên tòa, em H. yêu cầu bị cáo cùng Công ty Thiên Định bồi thường số tiền hơn 1,3 tỷ đồng. Trong đó, cơ sở để yêu cầu buồi thường là có chi phí lắp chân giả theo bảng báo giá của một đơn vị có mức trung bình là 1 tỷ đồng.
Bị cáo Hiệp (lái xe) không chối tội, thừa nhận đã bất cẩn gây tai nạn cho cháu H.. Tuy nhiên bị cáo không có tiền để bồi thường cho cháu và mong muốn sau khi chấp hành án xong sẽ đi làm, có tiền và chu cấp cho cháu H..
Còn theo phía đại diện Công ty Thiên Định cho hay, công ty đã đưa gia đình em Hồng 80 triệu đồng. Hiện công ty không đủ chi phí nên không chấp nhận bồi thường theo yêu cầu của bị hại về phần chi phí lắp chân giả, chỉ chấp nhận một phần các chi phí chữa bệnh, nuôi dưỡng trong thời gian chữa bệnh, thuê xe hai lần…
Ngoài ra, doanh nghiệp này cũng cho rằng hợp đồng lao động với tài xế quy định, nếu xảy ra sự cố ngoài ý muốn tài xế phải chịu hoàn toàn trách nhiệm. Vấn đề này được Hội đồng xét xử (HĐXX) nhận định trái pháp luật và đạo đức xã hội, nhằm mục đích trốn tránh trách nhiệm bồi thường.
Theo Lao động, căn cứ các chứng cứ, kết quả tranh luận tại phiên tòa, ngoài bản án tù giam dành cho tài xế, HĐXX còn buộc bị cáo Hiệp và Công ty Thiên Định liên đới bồi thường cho bị hại chi phí hợp lý cho việc cứu chữa, bồi dưỡng, phục hồi sức khoẻ và chức năng bị mất, bị giảm sút với tổng số tiền là hơn 269 triệu đồng…
Đối với yêu cầu xem xét chi phí lắp chân giả, HĐXX thấy thương tích của em Hồng rất nặng, ảnh hưởng tới khả năng đi lại và sinh hoạt sau này, nên việc lắp chân giả cũng là để điều trị thương tích.
Tuy nhiên trong quá trình tố tụng, em Hồng chưa lắp chân giả và chỉ cung cấp bảng báo giá của một công ty với nhiều mức giá khác nhau; chưa cung cấp được các hóa đơn về việc bồi thường tổn hại lâu dài về sức khỏe nên HĐXX xác định các chứng từ chưa đầy đủ và không xem xét giải quyết trong vụ án.
Theo HĐXX, do chưa có căn cứ để chấp nhận khoản bồi thường này nên sẽ tách phần chi phí lắp chân giả và bồi thường tổn hại sức khỏe, các lần mổ để giải quyết ở một vụ án khác để cho phía bị hại có điều kiện thu thập các hóa đơn chứng từ. Đối với các chi phí khác phát sinh sau này, bị hại có quyền khởi kiện trong một vụ án dân sự khác.
Tuy nhiên, với nhận định sẽ tách ra giải quyết ở một vụ án khác của HĐXX, gia đình cháu H không đồng ý và cho biết sẽ làm thủ tục kháng cáo.
Việt Hương (T/h)