Mẹ già rơi nước mắt khi con trai khai về lý do phạm tội
Thời điểm Khăm bị bắt, người mẹ như đứt từng khúc ruột. Tại phiên tòa xử Khăm, bà không thể ngừng rơi nước mắt...
Thời điểm Khăm bị bắt, người mẹ như đứt từng khúc ruột. Tại phiên tòa xử Khăm, bà không thể ngừng rơi nước mắt...
Trong cuộc đời chúng ta, trước một hành trình nhiều chông gai, thành công hay không là nhờ vào sự nỗ lực vượt khó, vượt lên chính mình của mỗi cá nhân. Đối với những người từng một thời lầm lỗi, hành trình làm lại cuộc đời lại khó khăn vô cùng. Song họ vẫn quyết tầm tìm lại những giá trị tốt đẹp đã đánh mất.
Thực tế cho thấy những cuộc tình bất chính luôn tìm ẩn nhiều nguy cơ hiểm họa. Thậm chí đã xảy ra những vụ thảm án, người mất mạng, kẻ ngồi tù. Hậu quả thì đã biết nhưng tránh nó thì không phải ai cũng làm được. Cơ những người lỡ đánh đổi hạnh phúc cả đời mình để lấy những khoảnh khắc rung động bất chợt, đến khi hối hận thì đã quá muộn màng.
Tại một nơi hết sức đặc biệt, chốn lao tù, với tử tù, thư tay là phương tiện duy nhất để liên hệ với thế giới bên ngoài.Trong hoàn cảnh sinh ly tử biệt như thế, những lá thư tay chính là lời sám hối muộn màng, những dằn vặt đau đớn về tội ác.
Sinh tử vốn là lẽ tự nhiên ở đời. Bất kể sang hèn thành bại, ai cũng muốn ở trong vòng tay yêu thương của người thân vào những phút cuối cùng. Vậy mà đâu đây xung quanh ta, có những phận người bị ruồng bỏ ngay cả khi sắp lìa đời bởi chính những người thân yêu nhất.
Nằm lọt thỏm giữa rừng núi mênh mông là bãi rác Tân Cương - nơi mưu sinh của hơn hai chục gia đình nghèo khó. Trong quá trình thu lượm phế liệu, đôi khi họ còn tìm thấy những hài nhi xấu số, bị cha mẹ nhẫn tâm vứt bỏ. Bằng tấm lòng nhân ái của mình, họ đã chung tay quyên góp, xây dựng một nghĩa trang nhỏ, làm nơi yên nghỉ cho những đứa trẻ xấu số ấy…Người tham gia tích cực nhất lại là một người …từng có tiền án.
Chỉ vì uất ức, cho rằng bị phụ tình, Đông đã nảy sinh ý đồ trả thù dã man - tạt axit vào người mình yêu. Nhưng có một điều khiến Đông không nguôi ân hận chính là lôi kéo em trai mình vào hành vi tội lỗi. Bầu trời tự do kia dường như đang quá xa vời với cả hai…
Mang án chung thân, ông đã nghĩ cuộc đời mình đến đây kết thúc. Để lại vợ, những đứa con nheo nhóc, gia đình sẽ sống sao đây . Nhưng ông không chùn bước.. Ông như một ánh đèn đường le lói nhưng đủ soi rọi cho vợ con trên con đường đời lắm chông gai…
Nếu không có tình yêu thương, ông sẽ mãi là tội đồ và không bao giờ có thể ngắm nhìn thành quả của mình, ngắm những cánh rừng sau bao ngày lăn lộn vất vả mới có được.Từng vào tù ra tội, một cuộc đấu tranh dữ dội đã diễn ra bên trong người đàn ông này. Sau cùng, ông đã bước ra từ bóng tối và bội thu về hạnh phúc gia đình…
Trong chặng hành trình 20 năm tìm lại chính mình, có lúc Đinh Văn Quảng đã thấy mỏi gối chùn chân nhưng chính hồi ức về những tháng ngày từng nếm trải đã giúp người đàn ông này vững tâm đứng dậy từ nơi vấp ngã, làm được những việc có ích cho bản thân, gia đình và cộng đồng.
Về đến vùng quê Diễn Châu (Nghệ An), chúng tôi bất chợt nhớ đến câu chuyện về những cuộc đời với nghị lực vô cùng mạnh mẽ trong áng văn bất hủ “Mùa lạc” của nhà văn Nguyễn Khải. Và ở đây, chúng tôi tình cờ gặp được một nguyên mẫu như thế - một con người đã từng “đi qua bóng tối”...
Khuất sau những tội ác, người gánh chịu những nỗi đau không chỉ là nạn nhân mà còn có cả thân nhân những người lầm lỗi. Họ đã vứt bỏ tất cả cuộc sống đã mang lại, chỉ khi ngồi sau song sắt mới chợt tỉnh ngộ.
Không ít người tù đã để lại cuộc sống của mình bên ngoài song sắt, nhưng với Nguyễn Viết Tưởng lại là một câu chuyện khác. Biến cố cuộc đời không dập tắt được khát vọng hoàn lương của anh. Để rồi sau khi tái hòa nhập cộng đồng, anh không những giúp mình mà còn cứu vớt cả những con người từng một thời lầm lỗi…
Sau những lúc lầm đường lạc lối, người ta có nhận ra sai lầm của mình để kịp thời sửa chữa hay không mà thôi. Vì vậy với bất kỳ ai giác ngộ, dân gian ta cũng vẫn rất nhân văn, đánh kẻ chạy đi chứ không đánh kẻ chạy lại. Có lẽ vì vậy sau mỗi bản án là vô số tấm lòng hướng thiện và phục thiện.
Sau những lúc lầm đường lạc lối, người ta có nhận ra sai lầm của mình để kịp thời sửa chữa hay không mà thôi. Vì vậy với bất kỳ ai giác ngộ, dân gian ta cũng vẫn rất nhân văn, đánh kẻ chạy đi chứ không đánh kẻ chạy lại. Có lẽ vì vậy sau mỗi bản án là vô số tấm lòng hướng thiện và phục thiện.