(ĐSPL) - Giá hôm đó tôi không đưa em đi dự tiệc, giá như em không phải người con gái xinh đẹp thì có lẽ tôi đã không mất em như vậy.
Tôi năm nay 25 tuổi, bạn gái kém tôi 2 tuổi. Chúng tôi yêu nhau khi cô ấy đang là sinh viên năm cuối. Đến giờ cả hai đều có công việc ổn định. Tôi làm việc ở văn phòng luật sư, còn cô ấy làm kế toán cho doanh nghiệp nước ngoài. 4 năm yêu nhau trải qua biết bao vui buồn, yêu thương có, giận hờn có, thậm chí chia tay nhau cũng có. Nhưng rồi “gương vỡ lại lành”, chúng tôi lại về bên nhau.
Em là cô gái tỉnh lẻ, xinh đẹp, giỏi giang, có tài giao tiếp. Tôi bị em hút hồn cũng bởi khiếu ăn nói của em ngày đó. Ngày mới yêu em, nhiều người nói chúng tôi chẳng khác gì đôi đũa lệch “chồng đần vớ được vợ không như cái lò tôn ôm cái lò gạch…”. Bạn bè nói nếu tôi không phải trai Hà Nội, có nhà cao cửa rộng thì đời nào em chịu yêu một gã trai khù khờ, hiền như cục đất, tài không có, sắc thì không.
Nhưng có lẽ chỉ có người trong cuộc mới hiểu. Chưa bao giờ tôi nghĩ em yêu tôi chì vì tiền bạc hay nhà cao cửa rộng, bởi sự quan tâm em dành cho tôi xuất phát từ trái tim. Em chưa bao giờ đòi hỏi ở tôi bất cứ điều gì, một người con gái như vậy sao có thể yêu tôi vì tiền.
Ảnh minh họa. |
Ngày tôi đưa em về ra mắt, ánh mắt sắc sảo của em được làm dịu đi bởi nụ cười hiền hậu ấy. Ngay cả người mẹ được coi là khó tính trong chuyện kén dâu cũng hài lòng bởi “nàng dâu” tương lai này. Xinh đẹp, đảm đang, ăn nói dịu hiền, đôi mắt sắc sảo của em không biết đã đánh gục biết bao anh chàng trước khi quen tôi.
Kể từ ngày ra mắt em với gia đình, tôi luôn có cảm giác an toàn, lúc nào cũng nghĩ em đã là của mình, giờ chỉ chờ đến ngày đẹp sẽ tổ chức cưới. Em vẫn vậy, vẫn giữ nguyên một cảm xúc mà tôi khó có thể đoán định, không tỏ ra hồ hởi hay vội vàng, lo lắng như các cô gái khác khi chuẩn bị lấy chồng. Với tôi đôi khi em đang đứng gần ngay trước mắt tôi mà cảm giác em xa xôi quá.
Nhưng hạnh phúc ngắn lắm chẳng tay gang, đến giờ tôi vẫn không thể tin được người con gái tôi yêu hơn chính bản thân mình có thể thay lòng đổi dạ nhanh đến vậy. Hôm đó tôi đợi em hơn 30 phút dưới cổng công ty em để đón em đi đến nhà hàng dự tiệc cưới của cậu bạn thân. Khi em bước từ trong công ty ra, tôi suýt ngã ngửa vì chưa bao giờ thấy em xinh đẹp như vậy. Ngay cả trong lần đầu về nhà tôi ra mắt em cũng vẫn giản dị như ngày thường.
Vậy mà hôm đó trước mắt tôi là một nàng tiên không tuổi. Em mặc chiếc váy ôm sát vòng eo thon thả, đôi chân dài thẳng, trắng nõn nà mà thường ngày khó có thể thấy em để lộ ra. Gương mặt em được trang điểm cẩn thận. Bỗng tôi có cảm giác lo lắng trước vẻ đẹp ấy, nhìn lại bản thân mình chẳng khác một đôi đũa lệch khi đi bên em, nếu không phải vì ngồi trên chiếc SH thì đời nào tôi tin là mình có cơ hội đi cùng người con gái xinh đẹp kia.
Em nhìn tôi nở nụ cười quen thuộc, “Em trang điểm lạ quá phải không anh, em sợ ở trong đó bạn anh đều là người Hà Nội, gặp em quê quá sẽ khiến anh ngại nên trang điểm một chút có sao không anh?”. Làm sao có thể nói sao hay không sao chứ? Tự hào vì em còn chẳng hết nữa là.
Đúng là vẻ đẹp của em khiến cô dâu cũng phải lu mờ. Trước bàn tiệc đầy đủ bạn bè cấp 3 ai cũng trầm trồ ngưỡng mộ tôi, chúng bạn nói “thằng này tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi”. Rồi hôm đó mọi người chuyển chủ đề cưới xin sang chủ đề tình yêu của tôi và em. Lúc đó thấy ánh mắt cậu bạn đang làm công an, mới cưới vợ năm ngoái nhìn em là lạ, ngay cả cái bắt tay của cậu ta với em cũng khác mọi người, cậu ta nắm tay em thật lâu.
Cậu bạn này từ trước đến nay nổi tiếng trăng hoa, nhà mặt phố bố làm to, đẹp trai, sánh điệu, chịu chơi… Thấy những hành động khác lạ của gã bạn này đối với em bỗng tôi chột dạ, tôi xin phép cô dâu chú rể về trước vì có việc bận. Nhưng thật ra lúc đó tôi đâu có việc gì, chỉ là trong lòng bất an nên mới vậy.
Tối đó cả đoạn đường về em không nói câu nào, hôm sau cũng vậy em không liên lạc với tôi… tôi chủ động gặp em, em nói em bận, rồi tiếp theo những ngày sau đó tôi với em thường xuyên có những buổi tranh cãi, mâu thuẫn, bất đồng quan điểm. Kể từ đó em cũng ít đến nhà tôi hơn, mỗi lần đến chỉ 5 – 10 phút rồi cáo bận ra về.
Tình trạng đó kéo dài hơn một tháng thì em hẹn gặp tôi nói chuyện, trên đường đến công ty đón em mà lòng tôi phấp phổng lo âu, nhưng bụng bảo dạ cần bình tĩnh hơn nữa, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Và rồi mọi chuyện còn tiến xa hơn những gì tôi nghĩ. Em đề nghị chia tay mà không nói lý do, cho dù tôi có níu kéo, van nài em thế nào em cũng vẫn nhất quyết chia tay, gương mặt sắc sảo, cùng ánh mắt khó đoán định ấy đã khẳng định với tôi một điều chắc chắn “chia tay”.
Cuộc sống trở nên tồi tệ với tôi trong khoảng thời gian dài sau đó, tôi suy sụp tinh thần. Vì thương con trai nên bố mẹ tôi có đến gặp em, nhưng lời từ chối thẳng thừng của em đã cắt đứt sợi dây quan hệ của gia đình tôi với em.
Hai tháng sau tôi nghe được tin cậu bạn gặp trong đám cưới trước đó đã ly hôn vợ và chuẩn bị đám cưới với một cô gái xinh đẹp. Lần gặp đầu tiên sau hai tháng chia tay em lại là trong đám cưới, khi đó em mặc váy cô dâu lộng lẫy nhưng chú rể không phải là tôi. Chết lặng trước mặt cô dâu chú rể chừng 10 phút tôi xin phép ra về.
Kể từ đó tôi biết tôi mất em, và đau đớn thay người em chọn lại là bạn tôi. Giá hôm đó tôi không đưa em đi dự tiệc, giá như em không phải người con gái xinh đẹp thì có lẽ tôi đã không mất em như vậy.
BÌNH AN
Xem thêm video:
[mecloud]biDlimIiIe[/mecloud]