(ĐSPL) - Đúng vậy, tôi là người phụ nữ không có lương tâm, tôi tàn ác và không đủ tư cách để làm mẹ của những đứa con mà tôi đã tước đi thiên chức làm người của chúng.
Tháng bảy lại về lòng tôi mang bao niềm thương nỗi nhớ, mong mỏi về những đứa con mà tôi đã cướp bỏ đi thiên chức làm người của chúng. Tôi là một người phụ nữ xấu xa và chính tôi cũng không thể tha thứ cho mình vì một quá khứ đầy tội lỗi.
Người đàn bà không đủ tư cách làm mẹ
Tôi sinh ra trong một gia đình không có bố, một mình mẹ tần tảo nuôi tôi ăn học. Những năm tháng tuổi thơ cơ cực trong mái nhà tranh dột nát, nhiều đêm mẹ con tôi ôm nhau khóc nức nở vì nước mưa ngấm vào người ướt lạnh. Thân thể tím tái, run lập cập vì rét tôi đã khóc và tự hứa “mai này lớn lên mình sẽ khác, mình sẽ không thể sống mãi cuộc đời cơ cực này được”.
Tôi càng chán nản hơn khi một ngày bắt gặp mẹ mình đang ăn nằm với gã bụng bự bán tiết canh đầu làng. Khi tôi hỏi, mẹ nói “tao phải ngủ với đàn ông để lấy tiền cho mày ăn học, không tao kiếm đâu ra”. Nói rồi mẹ tôi ôm chai rượu ngồi hát ngân nga mặc tôi đứng đó nước mắt tuôn trào. Chán cảnh đi học bị bạn bè chế giễu không có bố, chán cảnh bị người ta nói “mày là con gái của mụ già lăng loàn”, "mày biết mẹ mày ngủ với bao nhiêu đàn ông trong làng này chưa",… Hết cấp 3 tôi xin mẹ ra Hà Nội học trung cấp và kiếm việc làm thêm.
Vì có ngoại hình lại xinh xắn nên tôi sớm hòa nhập với môi trường mới. Vừa học vừa làm thêm tại một quán bar, tôi đã hiến dâng đời con gái của mình cho một gã đàn ông có vợ. Lần đầu tiên làm chuyện đó với gã đàn ông lạ, thân thể tôi không một chút đau đớn, nhưng tâm trí tôi bị giày vò bởi hình ảnh mẹ tôi đang rên rỉ nằm dưới gã đàn ông bụng bự đó, nước mắt tôi dàn dụa. Tôi đến bar vì cần tiền, những gã làng chơi cần tình, cần thân xác của tôi.
Có tiền của đàn ông cho, tôi lột xác thành một thiếu nữ. Ăn mặc sành điệu, có xe tay ga để đi nhưng mắt tôi lúc nào cũng ngấn lệ. Tôi xót thương cho những lần tôi không cẩn thận nên trót có thai, tôi cũng không biết con ai và không thể giữ lại. Vì phải mưu sinh kiếm sống tôi đã nhẫn tâm tước đi quyền làm người của chúng. Nói thật tôi cũng đau đớn lắm, vì tôi biết những sinh linh bé bỏng đó, rồi cũng lớn lên thành người như tôi. Để đỡ cắn rứt tôi lên nghĩa trang ảo trên mạng, lập những ngôi mộ gió, tôi đặt tên cho các con của tôi mà nước mắt tuôn trào.
Tôi bật khóc khi nghĩ tới Bống đứa con đầu tiên 4 tuần tuổi, rồi Nắng 8 tuần tuổi và Bop là con trai đã 13 tuần tuổi. Khi bác sĩ biết tôi 3 lần phá thai họ đã mắng chửi tôi thậm tệ, họ nói tôi là người phụ nữ không có lương tâm, tàn ác.
Tôi nghẹn ngào "Đúng vậy, tôi là người phụ nữ không có lương tâm tàn ác tôi không đủ tư cách để làm mẹ của những đứa con mà mình mang trong người".
Tôi bật khóc khi nghĩ tới Bống đứa con đầu tiên 4 tuần tuổi, rồi Nắng 8 tuần tuổi và Bop là con trai 13 tuần tuổi (Ảnh minh họa). |
Rồi tôi gặp H, một anh chàng điển trai người Hà Nội. Lần đầu tiên H đến bar của tôi cùng với bạn bè trong ngày sinh nhật của mình. Rồi sau đó thi thoảng anh lại lui tới một mình để giải sầu. H chưa từng cặp với ai trong số nhân viên ở đây. Một lần anh ta nhìn thấy tôi khóc, anh ta hỏi han quan tâm tôi. Rồi chúng tôi trao đổi số điện thoại và tìm hiểu nhau. Thấu hiểu được hoàn cảnh cũng như cuộc sống của tôi, anh chấp nhận tất cả và kéo tôi ra khỏi cuộc sống tăm tối đó và anh cho tôi một tương lai mà tôi có mơ cũng không thể có được.
Tiếng gọi đau đớn của những hài nhi xấu số
Nhìn H và hai đứa con vui đùa tôi thầm cảm ơn ông trời đã cho tôi làm lại cuộc đời mình. H là ân nhân của tôi, là người đã đưa tôi ra khỏi những tăm tối trong quá khứ. Từ khi có anh, tôi đã nhận ra cuộc sống thực sự có ý nghĩa như thế nào với mình.
Nghĩ lại những gì đã làm tôi không tài nào ngủ ngon giấc. Tôi đi xem bói và được biết, các con tôi đang ở ngoài chúng rất cô đơn, không có chốn đi về. Vì thế, tôi đã lên chùa cầu xin sự tha thứ, nhờ các sư thầy làm lễ cầu siêu gửi các con tôi vào đó để chúng đỡ tủi thân. Nhìn dòng người tấp nập đi làm lễ, tôi biết mỗi người mang trong mình một tâm trạng khác nhau, nhưng với tôi đó là cảm giác tội lỗi, buồn thương.
Có chồng giàu, có nhà cửa cao sang, có xe hơi đưa đón nhưng tôi chưa một ngày được sống thanh thản. Nhiều đêm nằm ngủ tôi lại mơ thấy các con tôi đang ngồi chơi trong sân chùa, chúng mặc áo nâu, nhìn tôi chăm chú. Có lúc chúng bảo tôi “mẹ ơi, con cô đơn quá”, “mẹ ơi, con bị mọi người bắt nạt”,… Bao đêm tôi khóc ướt gối và giật mình bừng tỉnh đó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ chưa bao giờ trọn vẹn với một người mẹ như tôi.
Tôi đã cố giấu đi tâm trạng xót xa của mình, nhưng rồi nhiều lần chồng tôi hỏi, không dấu được cảm xúc òa khóc nức nở. Tôi thú nhận với anh “Em thực sự day dứt ân hận với quá khứ của mình. Em đã từng có một quá khứ đầy xấu hổ, em đã bỏ đi những sinh linh vô tội để rồi giờ em luôn sống trong ám ảnh. Các con em chúng không chốn nương thân, không nơi đi về”. Anh ôm tôi vào lòng vỗ về “Tất cả đã qua rồi, giờ có anh ở cạnh em. Chúng ta còn có các con”. Những lời chồng tôi nói khiến tôi thêm nghẹn ngào, lẽ ra tôi không đáng được hưởng sự khoan dung từ anh. Bởi điều đó càng khiến tôi thêm đau đớn.
Mùng 1 hàng tháng tôi lại sắp sếp công việc vào thăm các con mình, tôi hi vọng chúng sẽ được an ủi phần nào. Bản thân tôi cũng đỡ day dứt hơn khi nghĩ về những gì tôi đã làm trong quá khứ. Tôi mong rằng, câu chuyện của tôi là một bài học cho những bạn trẻ đang sống thoáng sống vội. Đừng bao giờ đi lại vết xe đổ của một người mẹ như tôi “cảm giác rất đau và suốt đời sống trong sự day dứt”.