Thấy em gái mặt mũi hốc hác, kêu đau đớn, tôi đưa em đi bệnh viện. Tuần trước đó, em gái tôi bị tai nạn, phải khâu 7 mũi trên mặt. Dù đã uống thuốc giảm đau nhưng đêm đến, em tôi vẫn không thể ngủ được vì khó chịu. Bởi thế, sáng nay tôi phải đưa em đi khám lại.
Chồng coi tiền là tất cả - Ảnh: Minh họa |
Vừa đến gặp bác sĩ, ông lắc đầu: “Đã nói nằm viện thêm mấy ngày mà cứ đòi về. Giờ lại nặng thêm”, “Cứ đòi về nhà làm cái gì để nên nỗi”,... Em gái khóc, chị cũng khóc.
Xin nói thêm, em gái tôi lấy chồng chưa được 1 tháng thì gặp phải tai nạn xe máy, nằm miên man một ngày mới tỉnh. May mà não không vấn đề gì.
Mặt bầm giập, em nằm viện được 4 ngày thì gia đình chồng xin về, nói là để tiện chăm sóc cho vết thương. Tôi nói với em: “Em còn đau, bác sĩ chưa cho về nên em cứ ở lại bệnh viện đã. Bây giờ về, lỡ mai mốt có vấn đề gì thì ai chịu? Gia đình mình khổ chứ ai”.
Em gái im lặng không nói gì, còn chồng em thì chạy đôn chạy đáo lo thủ tục ra viện cho vợ. Về nhà, tay nó đau không cử động được. Mẹ tôi mua cháo sang đút cho em ăn. Mẹ chồng em thấy vậy tỏ vẻ khó chịu: “Con nhà này lớn rồi phải tự chăm sóc mình, không ai hầu cho như thế cả”. Mẹ tôi vừa đút cháo cho con gái vừa giấu những giọt nước mắt đang rơi.
Tôi uất ức thay em nên định nói vài câu thì em can lại. Em khăng khăng: "Chị đừng thế! Em mới cưới chồng nên phải chấp nhận nín nhịn. Chị xem, em mới về nhà chồng chưa gì đã cãi nhau với mẹ, như thế còn ra thể thống gì nữa. Mình bệnh tật, không làm được gì nên phải chịu thôi chị ạ!”.
Dù đã cố gắng gượng nhưng em gái ra viện được mấy ngày, sức khỏe vẫn không được cải thiện. Em vẫn kêu đau mãi, vì thương em nên tôi miễn cưỡng chạy sang ngọt nhạt với mẹ chồng em để xin phép đón em về bên ngoại tiện bề chăm sóc.
Mẹ chồng em vì không thích có một đứa con dâu đau ốm nằm trong nhà, bà nói phiền phức nên đồng ý chấp thuận cho nhà tôi đón em về. Bây giờ bác sĩ bảo vết khâu mưng mủ nặng, phải mổ tiếp…Tự nhiên tôi thấy đau lòng đến căm phẫn.
Em tôi cứ khóc mãi vì người chồng vô tâm ấy - Ảnh: Minh họa |
Tôi nói với em gái, biết là lấy chồng thì cũng phải nhịn nhà chồng. Nhưng trong chuyện này, em nghe lời họ chỉ hại thân em thôi. Em đau đến mức phải nằm viện, bác sĩ không cho về mà họ cứ đòi về cho được. Chồng em nghe vậy liền đồng tình thì chồng em cũng không phải người đàn ông thương vợ.
Gia đình chồng không xót em cũng là chuyện thường. Họ không đẻ em ra, nhưng chồng em thì phải xót vợ mình chứ. Vợ chồng son mới cưới mà đã thế, sau này có con cái, tình cảm nhạt dần, em mà gặp hoạn nạn gì chồng cứ thờ ơ thế thì em sống sao được?
Vợ chồng lấy nhau là xác định cả đời vì nhau, dù hoạn nạn hay khó khăn cũng cùng nhau vượt qua mới bền vững được. Thời buổi này là thời buổi nào mà cứ lấy nhau là phải chịu đựng những chuyện trái ngang như thế? Sức khỏe mình mình phải tự biết, nếu em cứ như thế em sẽ tự hủy hoại đời mình vì cái tình yêu mù quáng đó thôi.
Chồng là người trụ cột, đứng giữa mẹ và vợ, phải biết phân biệt đúng sai để làm cho hai bên ôn hòa hơn. Đằng này cũng vì tiếc mấy đồng tiền nằm viện mà vội vàng đưa vợ về nhà. Chưa kể, việc thuốc thang, tẩm bổ cho vợ cũng không đến nơi đến chốn. Nghĩ lại cảnh em đang ốm mà chỉ có mấy miếng rau, miếng đậu trong mâm cơm mà nước mắt tôi cứ rơi... Thử hỏi, một người đàn ông tiếc tiền hơn sức khỏe vợ thì cũng chỉ là người đáng bỏ đi thôi… Đừng khóc vì một người đàn ông như thế em ạ...!
Hương Sen