(ĐSPL)- Còn chị không đủ kiên nhẫn, chị tiếp lời “Ngay cả đồng nghiệp trên cơ quan, người ta còn biết chúc mừng này nọ, còn anh, anh xem mình ra sao?
Anh cũng như bao người chồng khác, khi yêu rất lãng mạn, mặn nồng. Trong suốt 8 năm yêu nhau, anh chưa hề quên sinh nhật vợ, hay những ngày lễ quan trọng dành cho phụ nữ như ngày 8 tháng 3, 20/10…
Rồi khi kết hôn, anh dần “đơn giản hóa” mọi thứ. Anh cứ nghĩ, cứ lấy nhau rồi thì không cần câu nệ, do đó anh quên mất những hành động nhỏ nhưng ý nghĩa lớn như tặng quà, nói lời yêu thương dành cho vợ. Còn chị cảm thấy anh đang dần thay đổi, anh khô cằn không còn yêu thương gì mình nữa. Ngay cả khi gần nhau “ân ái” anh cũng không nói với chị một lời yêu thương. Chị cảm thấy mọi thứ như chỉ là trách nhiệm.
Dù chị đã cố để chờ đợi từ anh một sự thay đổi, nhưng anh vẫn chứng nào tật ấy, anh ngày càng vô tâm lạnh nhạt với chị trong cuộc sống (Ảnh minh họa). |
Nhìn người ta tất bật, hỏi han chuẩn bị hoa quà cho vợ, cho người yêu mà chị chạnh lòng vô cùng. Chốc chốc, có em đồng nghiệp lại hỏi chị “Anh năm nay tặng quà gì cho chị thế”. Chị nghe thế mỉm cười “Ngày này chồng mình thường trổ tài nấu ăn”. Một cô đồng nghiệp khác vỗ tay “Nhất chị rồi. Chồng em năm nào cũng đưa tiền bảo thích mua gì thì mua lấy. Anh chẳng biết em thích cái gì”…
Chị lại trở lại màn hình máy tính, trong đầu chị dần hiện ra ký ức 8 năm anh chị cưới nhau. Trong 3 năm kết hôn, chị đã nhiều lần hỏi anh “Anh có biết hôm nay ngày gì không?”. Anh vẫn hồn nhiên “Thì mùng 8/3 chứ còn ngày gì”. Nói rồi anh lại cầm vợt đi đánh cầu lông như không có chuyện gì. Có năm anh phóng xe đi từ sáng, chị cứ nghĩ anh sẽ có bất ngờ cho mình, nhưng nào ngờ chiều anh trở về và nằm say mềm. Hóa ra anh theo bạn bè đi nhậu.
Quà cáp chẳng quan trọng, nhưng quan trọng cách người ta sống với nhau. Anh cứ thế khiến chị cảm thấy trống rỗng, nhạt vô cùng. Sinh nhật chị cũng vậy, anh cũng chẳng hoa, chẳng quà, chẳng một lời chúc hỏi han. Khi chị cầm bó hoa trên tay, anh cũng chẳng ghen mà hỏi “Ai tặng vậy”, chị nói tủi thân “Chỉ đồng nghiệp cơ quan mới nhớ sinh nhật em”. Anh kêu lên “Úi xời, lắm chuyện nhật với chả nhẽo, tốn kém chứ làm gì”.
Đấy, con người anh là vậy. Chị cứ im lặng chấp nhận, nhưng rồi hôm nay mùng 8/3, thấy anh cầm vợt chuẩn bị đi đánh cầu, chị đã đề nghị “Nhà mình đi ăn tối đi anh”. Anh đứng khựng lại hỏi “Sao không ăn ở nhà, vẽ ra làm gì”. Chị lại hỏi “Anh biết hôm nay là ngày gì không?”, anh thản nhiên “Ngày của chị em thì sao chứ”. Anh nói rồi ra vẻ hiểu biết nói lịch sử này nọ.
Chị nói rồi lặng lẽ lên phòng, lần đầu tiên chị thấy giọt nước mắt của mình không chỉ mặn mà con rất đắng (Ảnh minh họa). |
Còn chị không đủ kiên nhẫn, chị tiếp lời “Ngay cả đồng nghiệp trên cơ quan, người ta còn biết chúc mừng này nọ, còn anh, anh xem mình ra sao? Anh nói với em như thế à!”, “Ít ra anh cũng nên hiểu tâm lý của vợ mình chứ, năm này qua năm khác, anh chẳng còn yêu thương gì em nữa sao? Ngày sinh nhật, ngày lễ âu cũng là ngày để chị em cảm nhận được sự yêu thương từ chồng con".
"Em chẳng mong đợi từ anh một món quà, hay một lời chúc, mà em chỉ cần sự thấu hiểu quan tâm từ anh. Ngày này lên cơ quan người ta thi nhau khoe quà chồng tặng này nọ, còn em em chỉ cảm thấy ghê sợ cái ngày này. Nói thật đôi khi em chỉ mong nó trôi qua thật nhanh, hay đúng ngày nghỉ...Em cảm thấy mình bị tổn thương, em thấy lòng mình trống trải vô cùng"
Chị nói rồi bỏ lên phòng, anh ngồi đó một mình bơ vơ trống trải. Bất chợt anh đứng dậy cầm vợt cất vào túi rồi lên phòng nghe tiếng chị khóc, lần đầu anh thấy đau đớn như vậy…