+Aa-
    Zalo

    Nỗi đau xé lòng của người phụ nữ bị liệt

    • DSPL

    (ĐS&PL) - (ĐSPL) - Hơn 33 tuổi đầu, cái tuổi lẽ ra phải có những cống hiến lớn lao cho cuộc đời tôi lại nằm đây trên chiếc giường bệnh.

    (ĐSPL) -  Hơn 33 tuổi đầu, cái tuổi lẽ ra phải có những cống hiến lớn lao cho cuộc đời tôi lại nằm đây trên chiếc giường bệnh. Mỗi ngày trôi qua, tôi chỉ biết khóc khi nhìn cảnh bố mẹ tóc điểm hoa râm chăm bẵm cho mình như một đứa trẻ.

    Chào các độc giả mục Tâm sự! Với tôi mong muốn duy nhất hiện tại là giờ tôi có thể đi lại bình thường để tôi có thể viết tiếp những mơ ước của mình. Thực hiện nốt những ước nguyện còn dang dở của tuổi thanh xuân. Nhưng điều đó thật khó, khi tôi mang trên mình một nỗi đau cả tinh thần và thể xác.

    Mọi người ạ, tôi sinh ra trong một gia đình nghèo. Bố mẹ tôi quanh năm lam lũ, nhưng vẫn động viên các con học hành. Nhưng vì điều kiện ở quê nghèo nên chị em tôi đều học hành dang dở. Khi tròn 20 tuổi, tôi có đem lòng yêu K. Anh tốt bụng và rất mực yêu thương tôi. Khi hai đứa tính chuyện hôn nhân thì vấp phải sự phản đối kịch liệt của gia đình hai bên.

    Không thuyết phục được bố mẹ, chúng tôi vẫn quyết tâm đến sống cùng nhau và dự định làm đăng ký kết hôn ngay khi bố mẹ hai bên đồng ý. Rồi tôi mang bầu và sinh con trai đầu lòng, cứ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ thay đổi. Nhưng bố mẹ anh vẫn không chấp thuận nàng dâu như tôi. Còn anh ngày càng xa cách. Anh không nền nã, yêu thương tôi như trước.

    Nỗi lòng của người phụ nữ bị liệt do rơi xuống suối cạn

    Tôi thực sự cảm ơn mọi người đã luôn động viên kẻ bất hạnh như tôi. Thực sự mà nói, sự quan tâm đó đã tiếp thêm động lực cho tôi rất nhiều.

    Cuộc sống thực tại khó khăn, không đủ ăn đủ mặc lại nuôi con nhỏ nên xung đột thường xuyên xảy ra trong ngôi nhà nhỏ bé của chúng tôi. Tới một ngày không thể chấp nhận được nhau nữa, chúng tôi quyết định chia tay trong im lặng. Anh không hề níu kéo mẹ con tôi…Giờ nghĩ lại cảnh bế con đi trong buổi chiều nhá nhem mà tôi hụt hẫng vô cùng. Đời người phụ nữ sao khổ cực đến vậy.

    Tôi men theo triền đê về quê mẹ. Khi thấy đứa con gái gầy nhom, bế đứa cháu ngoại, bố tôi đã khóc. Ông không xua đuổi mà dang tay đón nhận chúng tôi,…nước mắt tôi chực chảy ra. Giờ tôi mới thấu chỉ có gia đình mới là chỗ dựa vững chắc nhất, chỉ có bố mẹ mới có thể tha thứ những lầm lỗi của con cái.

    Ngôi nhà chật chội trước đây chỉ có bố mẹ tôi, giờ có thêm đứa con gái và cháu ngoại bỗng dưng vui vẻ, đầm ấm hơn. Nhưng chỉ một thời gian, bố mẹ nhường lại căn nhà cho hai mẹ con tôi để sang nhà anh chị sống. Bố mẹ mong muốn tôi có thể sống thoải mái và bắt đầu một cuộc sống mới, nghị lực hơn.

    Từ ngày không có bố mẹ ở cùng tôi vất vả cực nhọc, kiếm từng con cua con ốc nuôi con. Thế nhưng cuộc sống ở quê vất vả, đôi hôm mẹ con tôi không có cái ăn. Thằng bé đang độ cần có chất dinh dưỡng bỗng dưng khóc ré lên vì thèm khát. Tôi nhìn con mà ứa nước mắt.

    Thấy cảnh mẹ con tôi, hàng xóm láng giềng xung quanh dần mở lòng giúp đỡ, hỗ trợ để tôi kiếm công ăn việc làm. Dần dà, cuộc sống cũng đỡ chật vật hơn.

    Thế rồi, một buổi sáng năm 2010, khi ra đồng làm cỏ, tôi bị sảy chân rơi xuống con suối cạn gần đó. Không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng từ hôm đó tôi không thể đi lại được nữa. Bố mẹ tôi đã cạn nước mắt khi nhìn con mình nằm một chỗ, còn con trai tôi mất đi chỗ dựa, sự chăm sóc của mẹ nó.

    Hơn 33 tuổi đầu, cái tuổi lẽ ra phải có những cống hiến lớn lao cho cuộc đời tôi lại nằm đây trên chiếc giường bệnh. Mỗi ngày trôi qua, tôi chỉ biết khóc khi nhìn cảnh bố mẹ tóc điểm hoa râm chăm bẵm cho mình như một đứa trẻ. Đau lòng hơn, khi tôi nhìn thấy thằng con trai 11 tuổi, đong gạo, nấu cơm làm công việc lẽ ra một người mẹ như tôi phải làm để chăm nom cho nó…Chỉ nghĩ thế thôi, tôi đã đủ đau lòng lắm rồi.

    4 năm qua bệnh tình của tôi có thuyên giảm, nhưng để tôi trở lại cuộc sống bình thường thì phải chờ vào điều kỳ diệu. Tôi đã nhận được nhiều sự quan tâm, tình yêu thương của gia đình, hàng xóm và các cấp chính quyền. Tôi thực sự cảm ơn mọi người đã luôn động viên kẻ bất hạnh như tôi. Thực sự mà nói, sự quan tâm đó đã tiếp thêm động lực cho tôi rất nhiều.

    Mới hôm qua, khi cả lớp con trai tôi đi du lịch. Nó xin phép cô giáo ở nhà với mẹ. Khi tôi hỏi sao không đi, nó lảng sang chuyện khác.

    Con trai tôi nói “Mẹ ơi, bạn B nói bạn ấy yêu bạn Đ. Rồi bạn ấy hỏi con yêu ai”.

    Tôi hỏi “thế con trả lời thế nào?”.

    Nó thơm vào má tôi rồi nói “Con nói rằng con chỉ yêu mẹ thôi”.

    Lúc đó, tôi đã không cầm được nước mắt. Một niềm hạnh phúc trào dâng, nghẹn ngào. Tôi chỉ biết ôm con vào lòng mà nói rằng “Con là món quà tuyệt vời nhất đời mẹ rồi. Mẹ sẽ cố gắng từng ngày từng giờ để có thể chăm sóc con, ở bên con suốt cuộc đời này”.

    (Bài viết ghi theo lời kể của nhân vật)

    Link bài gốcLấy link
    https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/dspl/noi-dau-xe-long-cua-nguoi-phu-nu-bi-liet-a69119.html
    Zalo

    Cảm ơn bạn đã quan tâm đến nội dung trên.

    Hãy tặng sao để tiếp thêm động lực cho tác giả có những bài viết hay hơn nữa.

    Đã tặng:
    Tặng quà tác giả
    BÌNH LUẬN
    Bình luận sẽ được xét duyệt trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.
    Tin liên quan