(ĐSPL) - Quái lạ, bình thường thiếu cái gì anh chỉ ới vợ là có trong mấy giây. Vậy mà giờ đây anh tìm mãi không thấy đôi tất chân, chiếc quần nào. Loay hoay hơn 7h con gái lớn kêu ầm lên.
“Vợ ơi! Em ốm thật rồi à!”
Từ tối qua vợ anh đã sốt miên man tới 40 độ, anh cuống cuồng không biết làm gì. Đúng là bình thường vợ chăm anh giỏi thật, với một số thủ thuật một lúc người anh đã trở lại trạng thái dễ chịu, nhưng chăm vợ ốm, sốt sao khó vậy trời.
Con gái ngồi bên cứ làm cô “hướng dẫn” cho bố mà anh nghe ù cả tai. Còn vợ chỉ thều thào được vài câu xong rồi lại nhắm mắt lịm đi. Mỗi lần như thế con gái lại kêu lên “Bố ơi, mẹ ngủ rồi”, “Bố ơi! Mẹ sao thế kìa…”. Nó cứ làm anh cuống cuồng cả lên. Hi vọng sáng mai vợ sẽ khỏe.
Nhìn vợ ốm mà anh thương lắm, giờ em khỏe là anh hạnh phúc nhất không còn tha thiết gì hơn nữa (Ảnh minh họa). |
“Bố ơi! Bi tè ra quần rồi”
Anh quyết ở nhà chăm vợ ốm, nhưng sáng nay vẫn phải cố lên cơ quan để bàn giao nốt công việc, rồi xin nghỉ 3 ngày ở nhà chăm vợ. Nhưng nhiệm vụ sáng nay của anh là đi chợ, nấu đồ ăn sáng cho cả nhà, rồi nấu cháo bồi bổ cho vợ nữa.
Mới 5h sáng con đã nheo nhéo gọi “Bố ơi! Dậy đi, dậy nấu bữa sáng không muộn học”. Mắt anh cứ díp lại tới khi có một cái vỗ tay mạnh vào mặt anh mới trở dậy được. Nhìn mặt con gái cau có “Nhanh không muộn giờ của con”. Nó nói rồi chạy lon ton về phòng học bài.
Giờ anh mới hiểu lịch buổi sáng của các con là thế nào. Bình thường anh ngủ tới 7h sáng dậy chỉ đánh răng ngồi vào bàn ăn. Nay vợ ốm, anh mới trải nghiệm được thế nào là “bình minh sáng”.
Anh vắt chân lên cổ đi chợ, cảm giác nặng nề thế. Bình thường đi thể dục một tí đã qua chợ, nay đi mãi mà vẫn thấy xa. Chọn đồ ăn cũng khó, anh chẳng biết thế nào mới là ngon, thế mà bình thường vợ mua cái gì không vừa ý là anh bĩu môi chê bai. Cứ chọn khi nhìn đồng hồ 6h anh hốt hoảng chạy về. Vợ vẫn chưa dậy, còn thằng con khóc toáng lên vì ị ra quần, nhìn bộ dạng nó mà thương quá.
Lần đầu tiên anh có cảm giác ghê thế, một mùi chua chua nồng nồng…Thằng cu khóc toáng lên “Nhanh lên. Bi ị thối rối bố ơi. Bi tè quần rồi”. Nó vừa khóc vừa lè nhè khiến anh bối rối vô cùng.
Khi các con ăn sáng xong cũng là lúc anh nấu xong nồi cháo thịt. Anh cũng không kịp ăn sáng mà chạy vội lên phòng thay quần áo. Quái lạ, bình thường thiếu cái gì anh chỉ ới vợ là có trong mấy giây. Vậy mà giờ đây anh tìm mãi không thấy đôi tất chân, chiếc quần nào. Loay hoay hơn 7h con gái lớn kêu ầm lên. Đành thế, anh đi giày không tất, mặc vội bộ quần áo hôm qua rồi chở con đi học.
“Bố ơi! Con muốn ăn cơm mẹ nấu”
Ngày thứ 2 trôi qua trong sự mệt mỏi, anh ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Sáng nay vẫn một cú vỗ mạnh vào mặt “Bố ơi, dậy đi chợ đi con muộn học rồi. Sáng nay con muốn ăn bánh mỳ trứng”. Con gái nói rồi bỏ sang phòng học bài. Anh còn chưa định hình được bánh mỳ trứng là gì. Vợ vẫn đang ngủ mê mệt. Thế đấy, vợ ốm khổ thế cơ mà. Sáng mai muốn chợp mắt thêm tí cũng không được.
Anh rút kinh nghiệm hôm nay phóng xe đi chợ. Do đó chỉ gần 6h anh đã về nhà. Giờ là công đoạn chuẩn bị đồ ăn, sao mà vất vả nhiều chuyện thế chứ. Anh thấy còn mệt hơn cả công việc bình thường anh làm trên cơ quan. Ước gì anh biết san sẻ với vợ để em lúc nào cũng khỏe thì hạnh phúc biết mấy.
Đồ ăn đã dọn sẵn trên bàn, con gái con trai chỉ việc ăn rồi đến trường. Tưởng được chúng khen, nào ngờ các con kêu ầm lên “Trứng mặn vậy”, còn thằng cu bé khóc lè nhè. Cháo đấy rồi còn khóc, đúng là nhiều chuyện. Con chị lon ton nếm thử hét lên “Sao hôm nào bố cũng nấu mặn vậy”, “Trứng của con thì cháy hết rồi”,…
Anh cặm cụi làm thế mà đứa con gái lớn cứ nheo nhéo "con thèm ăn cơm vợ nấu", "bố ơi, sao mà chậm thế", "cháy trứng của con rồi",...(Ảnh minh họa). |
Anh tiu nghỉu nếm thử hóa ra là mặn thế. Dù vậy, anh không còn cách nào khác là gằn giọng “Mặn nhạt gì, ăn rồi còn đi học. Giỏi kêu lắm”. Chúng nghe thế nhắm mắt nhắm mũi ăn cho xong…
Khi con đến trường anh mới bắt đầu dọn dẹp, mang cháo lên cho vợ. Nhìn bộ dạng thảm thương của vợ anh xót quá. Em gầy đi rất nhiều, môi nẻ, mắt thâm quầng giống “gấu trúc”. Khi vợ ăn xong anh mới lê từng bước giặt quần áo. Sáng nay mới 7h ông bạn đã gọi trưa nay có cuộc nhậu, tất nhiên anh không thể đi dù thèm bia lắm.
Nói chuyển sang chiều nhưng anh còn sức đâu mà đi được, thôi thì cứ để đến 5h rồi tính tiếp. Trưa hôm nay anh quyết ngủ một giấc cho tỉnh táo chiều tính tiếp xem thế nào.
Ngày thứ 4 “Bố ơi! Con đau bụng quá”
Hôm nay vợ đã đỡ hơn rồi, sắc mặt có vẻ sáng hơn, mắt không thâm quầng, nhưng em vẫn còn phải nghỉ ngơi. Bác sĩ dặn phải nghỉ hết tuần này rồi mới tính tiếp. Anh nghe mà tim đau nhói “Ừ thì cố nốt mấy hôm nữa”. Khi anh đang liu thiu giấc ngủ vì cả ngày mệt mỏi, thì bỗng nghe tiếng con chị chạy sang “Bố ơi, con đau bụng quá”.
Thế là anh lại tức tốc ngồi dậy, hỏi xem đủ kiểu nhưng nó vẫn kêu đau. Loay hoay mãi, cho nó đi vệ sinh mà anh nhọc vô cùng. Nửa đêm còn không được ngủ, đến khổ cái thân. Nó phải ngồi trong nhà vệ sinh một tiếng đồng hồ nhưng miệng vẫn lải nhải “Bố đừng có đi ngủ đấy, con sợ ma lắm. Mẹ toàn hát con nghe thôi”. Nói rồi nó lè nhè, con gái đúng là õng ẹo thế đấy.
Khi anh lê lết về phòng, vợ đã tỉnh dậy ngồi đó tự lúc nào. Em nói “Mấy hôm anh vất vả rồi giờ đi ngủ đi cho khỏe, sáng mai dậy sớm đi chợ còn bữa sáng em sẽ chuẩn bị cho nhà mình”. Anh nghe thế mà thương vợ vô cùng, vợ lúc nào cũng lo cho anh, thế mà bình thường anh vô tâm chỉ biết mắng vợ, anh ốm vợ chăm sóc bồi bổ thế mà đôi khi anh còn cáu gắt làm như ông tướng vậy, thế mà vợ lúc nào cũng nhã nhặn hiền từ… Nghĩ mà thương quá vợ ơi!
TUẤN (HÀ NỘI)