Nếu có cơ hội ghé thăm Mù Cang Chải, Yên Bái và dừng chân tại khu nghỉ dưỡng Dòng Suối H'Mông, bạn sẽ gặp đôi vợ chồng Việt - Pháp, chủ nhân của khu homestay ấm cúng này.
Khu homestay được xây dựng bởi chị Nguyễn Thị Xuân (44 tuổi, dân tộc Tày) và chồng là anh Bertrand Le Garrec (60 tuổi, quốc tịch Pháp). Cặp đôi này đã cùng nhau xây dựng nên khu homestay - bungalow độc đáo cách đây 3 năm.
Sau khi kết hôn vào năm 2021, cặp đôi quyết định chuyển đến Mù Cang Chải - vùng cao phía Tây Yên Bái để bắt đầu cuộc sống mới. Họ cùng nhau mua đất, xây dựng nhà cửa và phát triển homestay để vừa tạo nguồn thu nhập, vừa tận hưởng những ngày tháng bình yên giữa thiên nhiên Tây Bắc.
Ít ai biết rằng, để có được hạnh phúc như hôm nay, cặp đôi này đã vượt qua nhiều sóng gió, đặc biệt là chị Nguyễn Thị Xuân.
Theo Vietnamnet, 19 tuổi, chị Nguyễn Thị Xuân (dân tộc Tày, SN 1980, Yên Bái) lấy chồng cùng quê. Cả hai bên nhau hơn 4 năm và có 1 con trai kháu khỉnh.
Con trai 3 tuổi, chồng chị Xuân mất do tai nạn lao động. Lo tang sự cho chồng xong xuôi, chị đưa con nhỏ về tá túc nhà mẹ đẻ. Về bên vòng tay mẹ, chị Xuân vẫn canh cánh nỗi lo sau này em trai lấy vợ thì có còn cho chị sống chung hay không. Để vơi đi nỗi lo, chị lao vào làm việc, cố gắng tiết kiệm. Chị cũng xác định ngay từ đầu, khi các em lập gia đình, mẹ con chị sẽ chuyển ra ngoài.
Ngày mùa, chị cùng mẹ làm ruộng. Nông nhàn, chị gửi con trai cho mẹ, rời quê tìm việc làm thêm. Nhờ nhanh nhẹn, chị được nhận vào làm tạp vụ trong các nhà nghỉ, khách sạn ở Sa Pa, Lào Cai. Đồng lương tuy ít nhưng biết chi tiêu và tiết kiệm nên chị đủ nuôi con và để dành.
Ngày bố chị mất, ông dành những giây phút cuối đời động viên con gái đi thêm bước nữa. Ông sợ lúc chị lớn tuổi không có ai ở bên bầu bạn. Nghe bố căn dặn, chị khóc nghẹn, hứa tái hôn.
Qua bạn bè mai mối, chị Xuân từng 2 lần gặp đối tượng xem mắt. Thế nhưng, hai người đàn ông đó khiến chị thất vọng. Chị Xuân kể: “Ban đầu, hai người đó rất nhiệt tình nhắn tin, gọi điện tâm sự. Họ bảo không quan trọng bề ngoài nhưng lúc gặp mặt, họ đều chê tôi thô kệch, vất vả. Tôi không trách họ nhưng cảm thấy tủi thân. Đàn ông luôn thích phụ nữ đẹp, còn mình xấu xí thì người ta không ưng”.
Dù rất buồn nhưng chị Xuân nghĩ đó là duyên số. Chị tạm gác chuyện tái hôn, tập trung làm việc. Chị dự định khi con trai có vợ, mới đi tìm một người phù hợp.
Một ngày năm 2018 đang lướt Facebook chị Xuân thấy hiện lên một ứng dụng hẹn hò. Nhờ hai năm đi làm tạp vụ cho các homestay ở Sapa chị biết ít tiếng Anh nên đăng ký thử. Mấy ngày sau mở ra chị thấy hàng loạt tin nhắn.
Người góa phụ dừng lại ở bức ảnh selfie của một người đàn ông có khuôn mặt hiền lành tên Bertrand Le Garrec. Chị để lại số điện thoại cho một mình anh. Sáng hôm sau thức dậy chị đã nhận được tin nhắn làm quen của Bertrand. Anh cho biết mình 53 tuổi, là thuyền trưởng tàu viễn dương có 37 năm đi biển và mới nghỉ hưu. Bertrand đã ly hôn, có ba con trưởng thành.
Nói chuyện một thời gian Xuân thấy anh không chỉ có khuôn mặt hiền lành, còn rất thật thà và đúng giờ. Hàng ngày anh căn 12h30 trưa và 21h ở Việt Nam để nhắn tin cho chị. Thi thoảng anh gọi video khoe mình đang đi siêu thị, nấu cơm, quay cảnh có mẹ già, chị gái.
Ba tuần sau Bertrand bay sang Việt Nam. "Tôi chưa từng thấy bàn tay phụ nữ nào thô như của cô ấy", anh Bertrand, 59 tuổi, kể. "Cô ấy không sơn móng, nuôi tóc đen dài. Tôi biết cô ấy là người mộc mạc, chăm chỉ và cũng rất vất vả".
Gặp nhau được một tuần anh rủ chị đi du lịch. Đều là những người đã đi qua bao bão giông cuộc đời, chuyến đi là dịp cho người này quan sát người kia. Chị Xuân củng cố nhận định anh Bertrand tử tế và thoáng tính. "Anh thuê hai phòng khác nhau và đưa hộ chiếu cho tôi giữ, đưa tiền để tôi tự chi tiêu cho hai người", chị chia sẻ trên VnExpress.
Từ phía anh Bertrand càng cảm nhận được sự thật thà của Xuân, đặc biệt chị cho cảm giác là người phụ nữ biết chăm lo, vun vén cho gia đình. Hết một tuần anh thổ lộ cảm xúc của mình, rồi hỏi: "Còn em đã xác định được có tình cảm với tôi chưa?".
Chị Xuân chưa trả lời mà gọi về nhà cho con trai và mẹ nói rằng có người đàn ông ngoại quốc muốn tìm hiểu mình. Cả nhà ai cũng vui, động viên chị tiến tới.
Lần đầu đến Yên Bái, anh Bertrand không ngại khó, nhanh chóng hòa nhập cuộc sống thôn quê. Các anh chị em đã tụ tập làm cỗ đón tiếp. Mặc dù là lần đầu tiên đến Việt Nam, Bertnand nhanh chóng hòa nhập. Anh ngồi xuống cuốn nem, cũng trải chiếu dọn cơm và chúc rượu. Anh mang cho cậu bé Tuấn Anh cảm giác chở che của một người cha, ôm cậu bé vào lòng hỏi han những chuyện mà chàng trai mới lớn không thể nói cùng mẹ.
Sau bữa cơm, chị Xuân dẫn bạn trai "ra mắt" chồng cũ. Đứng trước mộ của người đã khuất, Bertnand nói: "Bạn cứ yên tâm làm công việc của bạn đi, giờ đây Tuấn Anh và mẹ đã có tôi chăm sóc".
Tháng 3/2021, sau khi con trai lập gia đình, chị Xuân và anh Bertrand chính thức đăng ký kết hôn. Anh đã bán căn nhà ở Pháp và chuyển hẳn về Việt Nam sinh sống. Dù đã gắn bó nhiều năm, cặp đôi vẫn luôn thể hiện tình cảm như vợ chồng mới cưới.
Điều đáng ngưỡng mộ là anh Bertrand luôn yêu thương và chiều chuộng vợ. Dù có khoản lương hưu ổn định, anh vẫn chăm chỉ làm việc cùng vợ tại homestay. Hàng ngày, họ cùng nhau nấu ăn, làm vườn và chăm sóc khu homestay của mình. Không chỉ vậy, anh Bertrand còn rất quý mến con trai riêng của chị Xuân, và con trai chị cũng kính trọng và vâng lời bố dượng.
Trước đây, cậu thường gọi bố dượng bằng tên. Từ ngày lấy vợ sinh con, cậu đổi cách xưng hô, gọi anh Bertrand là ông nội. Hàng năm, anh Bertrand theo vợ đi tảo mộ chồng cũ. Thấy mộ rậm rạp nhiều cỏ, anh nhắc chị Xuân 1 năm phải ra thăm 3 lần.
“Anh Bertrand không biết tập tục của người Tày là mỗi năm chỉ tảo mộ 1 lần. Anh nhất quyết mỗi năm ra thăm 1 lần là quá ít, lo lắng người đã khuất tủi buồn.
Anh thích sống ở Việt Nam. Về Pháp khoảng 2 - 3 tháng là anh đòi quay lại Việt Nam. Anh bảo người Việt sống tình cảm, đồ ăn rất ngon. Anh học tiếng Việt, thích lau dọn bàn thờ. Anh cùng tôi làm việc nhà, quản lý homestay. Vợ chồng cùng nhau làm vườn, trồng hoa, ngô, dưa chuột…”, chị Xuân hạnh phúc chia sẻ.
Với chị Xuân, việc một người đàn ông bán nhà bán cửa, để lại cha mẹ ở quê hương, sang Việt Nam với mình là phước lành của cuộc đời.
Hàng ngày anh theo chân vợ 24/24h không biết chán, bất kể chị đi chợ, gội đầu, họp phụ nữ và kể cả đi thăm bà đẻ. Bertnand hòa vào cuộc sống bản làng nên được mọi người rất quý mến, hết nhà này tới nhà kia mời cơm. Anh luôn sắp xếp công việc để đến dự những lễ cầu mưa thuận gió hòa, cúng cơm mới hay bữa cơm mừng bẻ một vạt ngô. Mỗi lúc như vậy, anh sẽ góp thêm chai rượu, hoa quả, bánh kẹo.
Trước đây, chị Xuân chỉ ước lấy được người chồng không vũ phu, không nghiện rượu… Vậy mà, chị lại cầu được ước thấy, có một tấm chồng biết yêu thương, chăm sóc vợ con. Dù hạnh phúc đến muộn nhưng chị cảm thấy mình thật may mắn.