(ĐSPL) - Để bày tỏ lòng biết ơn của mình đến thầy cô, hãy gửi tới thầy cô những bài thơ hay nhất nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20/11, như một món quà tri ân tới những người đã dìu dắt chúng ta nên người.
Nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20/11, Báo Đời sống và Pháp luật xin chia sẻ một số bài thơ hay và ý nghĩa nhất về thầy cô và mái trường, để chúng ta cùng bày tỏ lòng biết ơn với các thầy cô của mình trong ngày vui này.
Bụi phấn xa rồi
Ngẩn ngơ chiều khi nắng vàng phaiThương nhớ ngày xưa chất ngất hồn
Một mình thơ thẩn đi tìm lại
Một thoáng hương xưa dưới mái trường
Nầy bàn ghế cũ, nầy hàng me
Bảng đen nằm nhớ người bạn trẻ
Bụi phấn xa rồi... gửi chút hương!
Mỗi đứa một nơi cách biệt rồi!
Cuộc đời cũng tựa như trang sách
Thư viện mênh mông, nhớ mặt trời!!!
Buồn cho năm tháng hững hờ xa
Tìm đâu hình bóng còn vương lại?
Tôi nhớ thầy tôi, nhớ... xót xa!
Từng trang giáo án vẫn còn nguyên
Cuộc đời cho dẫu về muôn nẻo
Vẫn nhớ thầy ơi! Chẳng thể quên!!!
Tác giả: Thái Mộng Trinh
Nắng ấm sân trường
Cây điệp già xòe rộng tán yêu thươngLá lấp lánh cười duyên cùng bóng nắng
Giờ đang học, mảng sân vuông lặng vắng
Chim chuyền cành buông tiếng lạnh bâng qươ
Nắng ghé theo chồm lên ngồi bệ cửa
Và cả gió cũng biết mê thơ nữa
Thổi thoảng vào mát ngọt giọng thầy ngâm.
Điệp từng bông vàng ngây rơi xoay tít
Ngày vẫn xuân, chim từng đôi ríu rít
Sà xuống sân tắm nắng ấm màu xanh
Thời gian như dừng trôi không bước nữa
Không gian cũng nằm yên không dám cựa
Ngại ngoài kia nắng ấm sẽ thôi vàng
Kiêu hãng khoe trên mình màu nắng ấm
Lời thơ thầy vẫn nhịp nhàng sâu lắng
Nắng ấm hơn nhờ giọng ấm của người...
Tác giả: Nguyễn Liên Châu
Không đề
Cầm bút lên định viết một bài thơChợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo
Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo
Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người.
Đâu là cha, là mẹ, là thầy…
Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt…
Biết bao giờ con lớn được,
Thầy ơi ! Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen”
Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”…
Những con chữ đều đều xếp thẳng
Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người .
Chuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánh
Cửa sổ xe ù ù gió mạnh
Con đường trôi về phía chẳng là nhà…
Thầy gần lại thành bóng hình rất thực
Có những điều vô cùng giản dị
Sao mãi giờ con mới nhận ra.
Tác giả: Nguyễn Thị Chí Mỹ
Giờ học cuối
Sân trường giờ học cuốiCây phượng nở ngàn môi
Bao la nhìn mây trắng
Cháy rực trong men đời
Thầy kể chuyện văn thơ
Trò chép lời lưu niệm
Khúc khích cười trong mơ
Bàn ghế viết chia tay
Chú lao công quét rác
Cầm chổi rượt giấy bay
Nhìn lớp học đăm chiêu
Phút suy tư tuổi đỏ
Giờ tóc đã ban chiều
Chìm trong tiếng hoan hô
Chia tay thầy đứa khóc
Từng nhóm nhỏ hẹn hò
Cây bông sứ rất già
Vẫn đơm hoa thơm ngát
Thầy ơi ! Con đi xa
Thầy tóc trắng như hoa
Bông gốc già bông sứ
Hôn từng đứa con qua
Tác giả: Lan Cao
Trường cũ
Đã lâu rồi không về thăm trường cũNhớ hàng cây nhớ ghế đá thân thương
Nhớ thầy cô nhớ những buổi tan trường
Nhớ lớp học ôi vô vàn thương nhớ
Thời gian ơi xin hãy quay trở lại
Mang em về kỷ niệm dấu yêu
Ngồi nơi đây mà nhớ lại bao điều
Thầy cô đã mở đường em tiếp bước
Ngày hôm nay những gì em có được
Nhờ thầy cô vun đắp kiến thức em
Thầy trồng cây cho bóng mát sau này
Cô ươm trái cho vườn xanh tươi mãi
Ngày xưa ơi nhớ những ngày thơ dại
Vẫn có thầy và bạn mãi bên ta.
Sưu tầm
Tóc thầy
Con về thăm lại thầy xưaNói sao cho hết cho vừa thầy ơi!
Lòng con quá đỗi bồi hồi
Tóc thầy nay đã bạc rồi còn đâu?
Mà sao mọi vật ngả màu rêu phong?
Sân trường áo trắng trắng trong
Bây giờ buồn tẻ vắng không bóng người...
Thầy nhìn con, nở nụ cười
Nụ cười héo quá, khác mười năm qua:
"Trường xưa, giờ của người ta
Người ta lấy lại đó mà, con ơi!"
Nỗi buồn trong mắt chưa vơi
Cộng thêm nỗi khổ chốn đời dọc ngang
Nên tóc thầy nối thời gian
Và rồi bạc trắng với ngàn thương đau.
Xin đừng nhuộm tiếp mái đầu thầy tôi!
Tác giả: Đặng Thu Liên