Trang Inverse đưa tin, theo kế hoạch, NASA sẽ đưa 2 chủng men bia lên vệ tinh mini CubeSat để đi cùng sứ mệnh lên Mặt trăng - Artemis 1.
Trên thực tế, các nhà khoa học đang đưa sinh vật vào không gian để nghiên cứu cách nó phản ứng với bức xạ và họ nghĩ rằng những kết quả này có thể gợi ý về cách con người sẽ di chuyển trong chuyến du hành không gian dài hơn.
Một mối nguy hiểm đáng kể của du hành vũ trụ là bức xạ vũ trụ. Sự bắn phá vô hình này của các hạt hạ nguyên tử nặng và năng lượng cao, được giải phóng bởi pháo sáng mặt trời và siêu tân tinh, có thể gây ra thiệt hại cho cơ thể con người. Nếu con người thực hiện các chuyến đi dài hơn trong không gian, sẽ cần tìm ra cách đến đó mà không gây tổn hại cho cơ thể.
Đáng chú ý, bức xạ vũ trụ khó có thể tái tạo trong phòng thí nghiệm. Điều này làm cho việc nghiên cứu các tác hại của nó trở thành một thách thức. Trong một nỗ lực để hiểu rõ hơn về cách thức bức xạ này sẽ tác động đến con người hành trình xa bên ngoài môi trường từ trường giống như cái kén bao quanh Trái đất, các nhà khoa học Cơ quan Hàng không và vũ trụ Mỹ (NASA) đã khởi động một nghiên cứu mang tên "Nhiệm vụ BioSentinel".
Họ đặt hai chủng men bia (còn được gọi là Saccharomyces cerevisiae), gồm một chủng mạnh mẽ và một chủng nhạy cảm, vào vệ tinh mini CubeSat để đi cùng sứ mệnh lên Mặt trăng - Artemis 1.
Sau khi đến Mặt trăng, dự kiến vào cuối năm 2022, vệ tinh mang theo BioSentinel sẽ tách ra, bay qua Mặt trăng để quay quanh Mặt trời.
Sứ mệnh Artemis 1 sẽ tồn tại khoảng 3 tuần trên quỹ đạo, nhưng CubeSat và BioSentinel sẽ ở trong không gian lâu hơn, khoảng 6 tháng. Các nhà khoa học có thể kiểm soát từ xa các hoạt động của nấm men và các thí nghiệm kèm theo trong vệ tinh CubeSat.
Men bia - một sinh vật đơn bào - có một chất tương tự với cơ thể con người. Loại men này sửa chữa được những tổn thương DNA - một hậu quả chính của bức xạ - tương tự như cách hoạt động của tế bào con người.
NASA hy vọng men bia bay trên vũ trụ sẽ tiết lộ thông tin mới về cách bức xạ vũ trụ có thể ảnh hưởng đến các phi hành gia của họ, từ đó giúp họ tìm ra cách để con người di chuyển trong không gian dài ngày hơn.
Bích Thảo (Theo Inverse)