(ĐSPL) - 3 năm trước tôi từng trơ trẽn cướp chồng của một người phụ nữ. Cô gái đó rất hiền, hiền đến nỗi “nhất chính” mà lại quỳ lạy van xin kẻ thứ 3 như tôi, bị chồng phản bội, mất chồng rồi vẫn không quên nhắn nhủ kẻ cướp chồng “Em mong chị sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, anh ấy sức khỏe không tốt…”.
Năm xưa tôi hả hê với chiến tích “cướp chồng” người ta thì giờ đây tôi lại phải cay đắng ngậm ngùi bế đứa con gái nhỏ ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng. Nỗi đắng cay tôi phải nhận chính là nỗi đau đớn người phụ nữ năm xưa bị tôi cướp chồng phải gánh.
12h đêm, chờ mãi không thấy chồng về tôi quyết định ôm con, xách hành lý ra khỏi nhà. Tôi biết, đến nước này thì bình đã vỡ không thể nào lành lại. Chuyện rạn nứt trong hôn nhân của vợ chồng tôi diễn ra khá lâu rồi, từ ngày tôi bắt đầu sinh đứa con gái đến nay con đã được hơn 1 tuổi. Có lẽ, ở đời có luật nhân – quả, cái giá tôi phải trả là do cái ác năm xưa tôi gây ra.
3 năm trước tôi từng trơ trẽn cướp chồng của một người phụ nữ. Cô gái đó rất hiền, hiền đến nỗi “nhất chính” mà lại quỳ lạy van xin kẻ thứ 3 như tôi, bị chồng phản bội, mất chồng rồi vẫn không quên nhắn nhủ kẻ cướp chồng “Em mong chị sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, anh ấy sức khỏe vốn không tốt…”.
Ngày tôi bước chân vào ngôi nhà đó, người con gái ấy cũng một tay bế đứa con gái nhỏ, một tay xách vali nước mắt ngắn dài bước ra khỏi nhà. Lúc đó, tôi nào còn tâm trí để thương cho người khác, chỉ biết mình thắng, mình có quyền. Để cướp được chồng người khác tôi cũng phải dùng đủ mưu kế, bị người đời chửi rủa không thương tiếc. Người thì gọi tôi là con hồ li tinh, người thì nói tôi là đồ gái cướp chồng trơ trẽn, người độc mồm độc miệng cầu tôi “chết đường chết chợ” “rồi sau này cũng có đứa như mày cướp chồng mày cho xem”… Giờ thì nó linh ứng quá.
Ảnh minh họa. |
Đấy! người hiền hậu như thế mà tôi còn đành lòng phá hoại hạnh phúc, đành lòng để vợ mất chồng, con mất bố… thì giờ tôi như thế này là đáng. Chỉ tiếc là tôi nhận ra điều đó quá muộn, phải đến khi tôi “vào vai” người phụ nữ tội nghiệp năm đó thì mới biết được lỗi lầm của mình, mới nhận ra giá trị của hạnh phúc, nỗi đau của cảnh tan đàn xẻ nghé. Ôm con đi trong đêm tối mà tôi đau như không thở nổi.
Gần một năm nay tôi biết chồng mình có bồ nhí bên ngoài, người con gái ấy trẻ đẹp, sắc xảo. Đến như tôi mà còn không làm gì được cô ta, còn để cô ta công khai cướp chồng thì quả đúng là hiền như cô gái năm xưa mất chồng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Khác với cô gái năm xưa tôi cướp chồng, chỉ biết cam chịu. lẳng lặng, van xin, níu kéo… khi biết chồng có bồ tôi cũng đã cố rằn mặt, nổi khùng, phát điên, tìm đến tận nơi người phụ nữ cướp chồng mình để đánh ghen, chửi bới. Nhưng tất cả đều vô dụng, thậm chí tôi còn bị đánh ghen ngược, ả ta gọi “đồng bọn” đến tận nơi hăm dọa tôi… Và như thế tôi mất chồng trong cay đắng. Có trách chỉ trách gã đàn ông bội bạc kia.
[poll3]352[/poll3]
MỸ ANH