(ĐSPL) – Mấy năm nay ngườ? Hà Nộ? có mốt ăn kem ngày tết. Ăn kem mùa hè thì bình thường và tất yếu nhưng dường như chỉ ăn kem mùa lạnh mớ? thực sự cảm nhận hết cá? dư vị của kem.
Có thể sau những ngày tết mệt mỏ?, căng thẳng và nóng bỏng rượu b?a, ngườ? ta thèm cá? lạnh tê tá? để xua đ? cá? hừng hực trong lòng…
Que kem thờ? thơ ấu
Lần đầu t?ên tô? được ăn kem là đầu tháng 9/1969, kh? đã 11 tuổ?. Sở dĩ nhớ từng ngày, từng tháng là bở? năm đó, Cụ Hồ mất, anh tra? tô? đang học đạ? học Bách khoa năm thứ 3 được nghỉ học 3 ngày Quốc tang, về quê đưa tô? lên phố Châu G?ang ăn kem que ở cửa hàng mậu dịch.
Ngày ấy chỉ có cửa hàng mậu dịch hay ngườ? của cửa hàng mậu dịch mớ? được bán kem và cũng chỉ có 3 loạ?. Loạ? hảo hạng có màu hồng hồng của phẩm màu. Loạ? thứ ha? đường trắng và loạ? thứ ba là đường vàng màu như màu bồ hóng.
Hôm ấy, anh tô? đã cho tô? ăn cả ba loạ? hồng, trắng, vàng mỗ? loạ? một que. Chao ô?, đã 45 năm qua mà cho đến tận bây g?ờ, mỗ? lần nhớ lạ?, vẫn như thấy vị mát lạnh, ngọt ngào, thơm thơm nơ? đầu lưỡ?…
Sau lần nhớ đờ? đó, thỉnh thoảng tô? cũng được ăn kem lạ?. Ấy là hôm nào cậu bạn tên là Bảy, con ông Ch?êm bán phở ở bến đò Vô Hố? hào phóng vẫy tay gọ? lạ?.
Nhà bán phở, nên Bảy tuy mang thành phần t?ểu thương nhưng là tầng lớp “thượng lưu” của lớp. Mỗ? buổ? sáng, ông bà Ch?êm thường cho t?ền để Bảy mua bắp ngô hay củ khoa?, củ sắn.
Ngày đó, sống như Bảy là đế vương vì bọn tô? toàn vác bụng rỗng đến lớp.
Đó?. Đó? và đó?!
Ông Nam Cao đã có cá? chuyện rất hay: “Kh? ngườ? ta đó?”.
Đó? là tha hóa con ngườ?.
Có lần bọn tô? trên đường đ? học về lúc qua sân nhà a? đó (lâu quá rồ?, không nhớ nữa) thấy từ mẹt cám lợn bốc hơ? ngh? ngút thò lên mấy cọng khoa? lang dã?. Không b?ết đứa nào trong bọn thò tay nhón một cá? cho vào mồm. Thế là cả bọn nhào vào khua sạch đám khoa? bé tý tẹo bằng đầu ngón tay út có trong mẹt cám lợn.
Trở lạ? chuyện kem của thằng Bảy.
Thằng Bảy tính xở? lở?, chẳng bao g?ờ ăn một mình mà thường ch?a sẻ cho bè bạn. Nhưng lớp thì đông, đứa nào nhìn thấy que kem bốc khó? cũng nuốt nước bọt ừng ực.
Lúc đầu, Bảy cho mỗ? thằng cắn một m?ếng nhưng bố nào cũng tham ăn, que kem ngắn củn, chỉ ha? ba đứa mỗ? đứa cắn một m?ếng là hết. Bảy bèn nghĩ ra sáng k?ến dùng móng tay làm cữ. Khổ nỗ? lũ bạn tham ăn cắn cả vào tay, hắn bèn nghĩ ra sáng k?ến ch?a phần mớ?. Đấy là mỗ? lần cho a?, Bẩy thường rút con dao nhíp (một loạ? dao nhỏ, lưỡ? mỏng) ở tú?, gạ? gạ? xuống nền gạch mấy cá? rồ? lát một lát kem mỏng như lát chanh thường thấy trong ly L?pton hoặc ly rượu tây bây g?ờ.
M?ếng kem mỏng nên không cầm được vì đụng vào là tan nên Bảy bắt bọn bạn ngửa cổ, đưa que kem lên cao rồ? lấy tay đập đập.
Lát kem mỏng từ từ rũ xuống ch?ếc que tre rồ? nhè nhẹ rơ? tan chảy vào đầu lưỡ?.
Chao ô? ! Một cảm g?ác mát lạnh đầy sung sướng. Nhưng cảm g?ác hạnh phúc dâng trào ấy chỉ có khoảng và? ba g?ây bở? lát kem quá mỏng…
Sau này đ? nh?ều nơ?, đã ăn kem tận bên Wash?ngton, Thủ đô của Hoa Kỳ nhưng không bao g?ờ có được cảm g?ác sướng, ngọt ngào và… hạnh phúc như thờ? ăn kem thằng Bảy.
Que kem định mệnh của tình yêu !
Mùa xuân năm ấy, tô? 18 tuổ? (1976). Tuổ? của trá? t?m nồng cháy yêu thương, tô? yêu cô bé tên Hả?, ở khu Nhất Thanh, thị xã Thá? Bình.
Hả? không x?nh nhưng da trắng, nồng nàn và phúc hậu.
Đạ? để thờ? ấy, tình yêu nó không như bây g?ờ. Phần “phồn thực” là n?êm mơ ước. Chỉ cần được cầm tay cô bạn gá? là rạo rực suốt đêm không ngủ và sáng dậy, thậm chí không muốn rửa tay chỉ vì muốn g?ữ lạ? cá? dư vị thơm tho của bàn tay con gá?.
Bữa ấy, sau nh?ều ngày nà? nỉ, bà chị gá? bán cửa hàng bách hóa (một nghề “thượng lưu” thờ? đó, chỉ đứng sau cô bán lòng lợn của cửa hàng thực phẩm) bằng mố? quan hệ của mình mua cho 2 cá? vé xem ph?m.
Từ đầu buổ? sáng, tô? đã phục sẵn ở ngõ nhà Hả? để trao lờ? hẹn “Anh mua được vé xem ph?m rồ?, tố? bọn mình đ? nhé” và thấy chân mình run run kh? Hả? gật nhẹ đầu.
Hả? con nhà lành nên bố mẹ không cho đ? một mình, bắt đưa thằng em khoảng 5-6 tuổ? đ? theo.
Bộ ph?m ch?ếu vào lúc 7h30 phút tố? nhưng từ 5h ch?ều, tô? đã cơm nước t?nh tươm, tắm rửa sạch sẽ “phục kích” ở ngõ nhà Hả?.
V?ệc sau đó như thế nào, lâu quá rồ? không nhớ nổ? nữa. Chỉ nhớ kh? ph?m tan, lợ? dụng chen chúc đông ngườ?, nắm nhẹ tay mình vào tay Hả?...
Có thể “Chúng mình sẽ thành chồng, thành vợ” như câu thơ của th? sỹ Dư Thị Hoàn thì đúng lúc đó, lão hàng kem xuất h?ện. Ngày ấy, cứ nghe t?ếng bíp bíp của cá? cò? bán kem là mọ? ngườ? đều tứa nước m?ếng nên cả đám đông nhao nhao bu lạ?.
Thằng em Hả? cũng không chịu nổ? áp lực mê hoặc của t?ếng cò? kem nên nằng nặc đò? chị phả? mua kem. Sau những lườm nguýt, cấu véo mã? vẫn không lung lạc được ý chí của thằng bé nên Hả? đành nó? dố?: Kem th?u đấy!
Nào ngờ thằng em Hả? rất... du côn. Nó càng khóc g?à và hét tướng lên: Th?u em cũng ăn! Bắt đền đấy...
Trơ mặt chứng k?ến toàn bộ cuộc đố? thoạ? của ha? chị em, tô? tưởng mình không có đất để chu?. Không một xu dính tú?, kh? đó nếu có ngườ? bảo đánh đổ? 10 năm tuổ? thọ để có được một hào rưỡ?, đủ t?ền mua một que kem chắc tô? cũng vu? vẻ gật đầu và cảm tạ.
Sau cuộc đó, tô? ngượng không dám gặp Hả? dù em mấy lần đến tìm...
Chao ô?! Que kem kh? đó g?á một hào rưỡ?!
Một que kem thu?, một hào rưỡ? bạc đã làm tan chảy một cuộc tình nóng bỏng của cuộc đờ? tô?!
Bù? Hoàng Tám