(ĐSPL) - Tôi đau đớn như muốn gục ngã nhưng vì gia đình, vì mẹ chồng tôi đành gượng dậy, cố tỏ ra mạnh mẽ và lạc quan để chồng được vui vẻ trong những ngày tháng cuối cùng.
Nếu không vì cái ngày định mệnh ấy có lẽ tôi đã trở thành người phụ nữ hạnh phúc và may mắn nhất trên đời khi có một người chồng hoàn hảo, một người mẹ chồng tuyệt vời và những người thân yêu tốt nhất.
Tôi lấy chồng năm 23 tuổi, nhiều người nói “lấy chồng sớm làm gì”, bạn bè nhiều đứa can ngăn “vừa mới tốt nghiệp, chơi chưa chơi đã vội sang sông. Lấy chồng sớm quá phí tuổi xuân”. Thế nhưng đâu phải ai lấy chồng cũng khổ, cũng mất đi tuổi xuân. Là phụ nữ sướng khổ nhờ chồng, chỉ cần lấy được người chồng tốt thì cuộc sống lúc nào cũng thanh thản.
May mắn nhất trong cuộc đời tôi là quen và lấy được anh. Kể từ khi yêu đến khi cưới cũng ngót 3 năm, trong 3 năm đó anh luôn mang hạnh phúc, nụ cười đến cho tôi. Ngày anh đưa tôi về ra mắt bố mẹ, tôi ngạc nhiên trước sự đón tiêp của gia đình anh, sự quan tâm ân cần của mẹ anh. Ánh mắt bà thật ấm áp, chưa bao giờ tôi nghĩ trên đời này lại có một người mẹ chồng nào lại hiền hậu, yêu thương con dâu hơn con gái mình như vậy.
Làm sao tôi có thể chấp nhận chuyện này. Người đàn ông bệnh tật ấy là chồng tôi, là người chung lưng đấu cật với tôi, nói bỏ là bỏ ngay được sao? (Ảnh minh họa). |
Thấm thoắt tôi cũng đã về nhà anh làm dâu được 3 năm. 3 năm ở nhà chồng tôi được mọi người hết mực yêu thương, quan tâm. Đặc biệt là mẹ chồng tôi, bà luôn thể hiện sự quan tâm của mình bằng hành động, bằng ánh mắt. Việc gì trong nhà mẹ chồng tôi cũng quán xuyến vì sợ con dâu vất vả. Những khi chồng tôi đi công tác xa nhà, mẹ chồng tôi lại xuống phòng ngủ cùng tôi, vì bà biết tôi sợ bóng tối, sợ ma không dám ngủ một mình. Liệu có mẹ chồng nào ngủ cùng con dâu nhẹ nhàng ôm con, vuốt tóc, xoa đầu con cho con dâu dễ ngủ. Tôi yêu quý mẹ chồng như mẹ đẻ mình.
Nhưng rồi những ngày hạnh phúc chẳng giữ được lâu khi chồng tôi bị ốm, trong lần ốm đấy các bác sĩ kết luận chồng tôi bị ung thư giai đoạn cuối. Kết quả đó khiến gia đình tôi điêu đứng, không một ai tin điều đó là thật. Một người đàn ông khỏe mạnh là vậy, cao lớn là vậy nói bệnh là bệnh ngay được sao? Nhưng rồi sự thật hiển hiện ra trước mắt, dù có cố gắng tự lừa dối bản thân thì việc chồng tôi đang cận kề với tử thần là thật.
Tôi đau đớn như muốn gục ngã nhưng vì gia đình, vì mẹ chồng tôi đành gượng dậy, cố tỏ ra mạnh mẽ và lạc quan để chồng được vui vẻ trong những ngày tháng cuối cùng. 2 tháng trôi qua bệnh tình chồng tôi ngày càng thêm nặng, nhìn anh gầy dộc đi, hơi thở yếu ớt mà tim tôi đau thắt. Đã bao ngày tôi không ngủ vì nghĩ thương chồng, thương mình, thương cho số phận nghiệt ngã nỡ chia lìa vợ chồng tôi. Cuối cùng tôi cũng gục ngã, trong khi chồng còn đang chới với cùng những cơn đau thì tôi cũng phải nằm viện truyền nước vì kiệt sức.
Đêm đó, mẹ chồng đến chăm tôi. Bà khóc lóc, vẻ mặt u uất, nắm lấy đôi bàn tay tôi bà nói “Con ly hôn với thằng Trường đi, nó giờ như vậy không biết bao giờ mới đi. Nó cầu xin mẹ nói với con hãy rời xa nó, về nhà bố mẹ đẻ của con mà sống. Chăm người bệnh khổ lắm, hơn nữa nó nói không muốn con nhìn thấy nó lúc này. Nó dọa nếu con không ly hôn nó sẽ chết luôn. Con thương mẹ thì con đồng ý ký vào giấy ly hôn. Mẹ cầu xin con hãy bỏ con trai mẹ đi”.
Làm sao tôi có thể chấp nhận chuyện này. Người đàn ông bệnh tật ấy là chồng tôi, là người chung lưng đấu cật với tôi, nói bỏ là bỏ ngay được sao? Tôi mà bỏ đi lúc này chẳng khác nào tự nhận mình là người phụ nữ xấu, ích kỷ. Tôi yêu thương chồng, không thể vì chồng ốm đau bệnh tật mà bỏ rơi chồng được. Nhưng nếu tôi không chấp nhận điều đó thì chồng tôi sẽ chết như lời mẹ chồng tôi nói. Giờ đây tôi nên làm gì để có thể thể cười như trước đây, có thể nắm tay chồng đi trọn cuộc đời?
PHƯƠNG TRINH
Xem thêm video:
[mecloud]bkJlqXW8ec[/mecloud]