Đò? vợ trả phí hao mòn kh? ly hôn
Từ những năm 1998 thế kỷ trước, kh? mà nh?ều g?a đình còn nghèo, có được ch?ếc xe máy cũng là một g?a sản lớn trong nhà, đến các “đạ? g?a” ở huyện Vĩnh Bảo, TP Hả? Phòng cũng chưa mấy a? có xe r?êng để đ? thì ông Khúc Văn Cẩn đã sở hữu một ch?ếc xe ôtô h?ệu Lada.
Cá? ngày ông “đánh” ch?ếc xe về làng, mọ? ngườ? ở vùng quê nghèo Vĩnh Bảo lúc bấy g?ờ đều chẳng a? t?n vào mắt mình.
Bà Khúc Thị G?eo, ngườ? cùng thôn trò chuyện: "Có được số tà? sản thừa kế một cách bất ngờ, ông Cẩn đã đem đổ? ngay lấy một ch?ếc ôtô để đ?. Cá? hồ? mua xe đó, ông ấy phả? cất công sang tận tỉnh Thá? Bình mớ? k?ếm được con xe ưng ý ngườ? ta rao bán".
Nhà ông Cẩn thuộc dạng nghèo ở thôn Từ Lâm, ông có một đờ? vợ và s?nh được ha? cô con gá?, vợ ông quanh năm chỉ quanh quẩn vớ? và? ba sào ruộng vớ? cá? ao mà bố mẹ để lạ? để k?ếm sống.
Cướ? phả? ông chồng nghèo mà có tính chơ? “ngông” này kh?ến vợ ông lắm lúc cũng phả? dở khóc dở cườ?. T?ền thì không có, nhà thì dột nát như túp lều, cơm lắm lúc còn không có mà ăn, ấy vậy mà bà còn phả? lo t?ền xăng để th? thoảng ông chồng còn “đánh” xe đ? chơ? cho… “oách”.
Mà cá? xe thì cũ nát, “uống” xăng như... vo? uống Ph?-la-tốp, mỗ? lần ông chồng bà “nổ? hứng” lấy xe ra đ? thì t?ền xăng cũng bằng t?ền ăn mấy tuần của cả nhà. Sau bao năm chịu đựng, dù đã có vớ? nhau ha? mặt con, nhưng cuố? cùng vợ ông Cẩn cũng phả? dắt ha? con về nhà ngoạ? ở.
Ngày v?ết đơn ly hôn, bà vợ mang lên trình chính quyền xã, bộ phận hòa g?ả? của xã đã đến g?a đình và khuyên nhủ cả ha? vợ chồng. Tuy nh?ên, ngườ? ta cũng được phen vỡ mật vì ông Cẩn nằng nặc đò? bà vợ phả? trả t?ền “phí... hao mòn” cho ông ta trong quãng thờ? g?an sống chung.
Mua xe ô tô đ? vì sợ...chó cắn!
Ông Cẩn kể lạ?, hôm ông Cẩn vào gặp chủ nhà hỏ? mua xe, nhìn vào ch?ếc xe đạp cà tàng vớ? bộ dạng có phần nhếch nhác, áo quần nhầu nhĩ của ông kh?ến ngườ? chủ xe cứ nghĩ ông có ý đùa. Đến kh? ông Cẩn chồng đủ t?ền mặt ra thì ngườ? chủ xe mớ? dám t?n.
Rồ? được một thờ? g?an, ông Cẩn cũng bán ch?ếc Lada "g?à" đ? để tậu một con xe mớ?. "Sau kh? bán ch?ếc Lada đ?, tô? gom góp được 3 cây vàng dắt vào bụng và gót g?ày, đạp xe đạp hàng chục cây số để đ? “tậu” xe mớ? “nâng đờ?”.
Ông chủ xe lúc đó cứ cho rằng tô? hỏ? mua xe là để đùa nên ông ý ra g?á ch?ếc xe là 100 tr?ệu đồng, nhưng đến kh? tô? lấy trong ngườ? ra và chồng đủ hơn 2 cây vàng lên mặt bàn thì mặt ông ta méo xệch", ông Cẩn cho b?ết.
Thay vào ch?ếc xe Lada cà tàng g?ờ h?ện d?ện trong sân nhà ông Cẩn là ch?ếc xe Daewoo C?ello đờ? 1995 “cáu cạnh” hơn. Ông Cẩn hì hụ? mở lớp rào sắt quây quanh xe, bỏ lớp chăn bông và n?-lon che phủ ra tự hào bảo, ch?ếc này không hay hỏng vặt như xe trước, đỡ phả? đ? sơn sửa mà đ? nó cũng “oách” hơn.
Rồ? ông tâm sự: “Ở phương Tây ngườ? ta t?ến bộ lắm, nhà nào chẳng có ít nhất một ch?ếc ôtô để đ?. Công v?ệc của tô? là làm k?ểm sát v?ên đê đ?ều, rất hay phả? đ? tuần tra đê vào mùa mưa bão.
Cứ mỗ? trận bão về, g?ó g?ật lên đến cấp 9, cấp 10 mà đ? xe đạp để tuần tra đê thì làm sao mà được. Nguy h?ểm lắm, ta? nạn như chơ?, chưa kể đến v?ệc đ? tuần tra buổ? đêm rất hay gặp chó của ngườ? dân thả rông, đ? xe đạp dễ bị chó cắn lắm…
Vì thế, tô? quyết phả? sắm ch?ếc xe ôtô, vừa để đ? làm cho an toàn, vừa để làm thêm, trong làng xã nếu có a? thuê chở đ? cướ? hỏ? tô? đều nhận để còn k?ếm đồng ra đồng vào”.
Theo Quân Trần (An N?nh Thủ Đô)