(ĐSPL) - Tôi có nên nhất quyết cưa đổ gái một con này bằng mọi cách rồi khi ăn được thì đạp đổ không để trả thù người con gái mấy năm tôi chờ đợi trong vô vọng, để trả thù người con gái dám "cành cao" khi từ chối tình cảm của tôi dù bản thân mình đã "rớt giá" thê thảm rồi…
Tới bây giờ tôi vẫn không hiểu vì sao Hà lại không yêu tôi, dù tôi có điều kiện tốt và thật lòng yêu thương cô ấy. Tôi quay cuồng không cắt nghĩa nổi trái tim người con gái đó. Cô ấy có cái gì ghê gớm, cô ấy cao siêu tới cỡ nào mà một chàng trai như anh vẫn không thể với tới được?
Tôi gặp Hà từ những ngày cô đang là sinh viên năm thứ 2. Và tôi coi việc gặp Hà là một định mệnh để rồi từ ngày đó, tôi cứ tán tỉnh theo đuổi Hà mãi. Nhưng cô ấy vẫn không màng tới sự chân thành của tôi thì phải. Nhiều người bạn của tôi cho rằng “Sao cái Hà dại thế, người như tôi mà không yêu thì còn có ai tốt hơn để yêu nữa”. Rồi khi tôi tán mãi Hà không đổ, bạn bè tôi cứ khuyên can “Mày từ bỏ đi, nó có xinh, có tốt nhưng khối đứa thích mày còn tốt hơn nó. Sao cứ khổ vậy?”.
Nhưng chính bản thân tôi cũng không hiểu vì sao lại yêu Hà đến vậy nữa. Tôi cứ như kẻ si tình, mỗi ngày không nhìn thấy Hà là tôi đứng ngồi không yên. Hễ đi làm về, tôi lại tất tả chạy vào ký túc xá nhìn thấy Hà rồi mới yên tâm. Rồi những ngày lễ mùng 8/3, ngày 14/2,… tôi không bao giờ quên việc mua quà tặng hoa cho Hà. Nhưng rồi chính tôi vẫn lại bị Hà từ chối thê thảm, thậm chí là nói khéo đuổi về. Thế nhưng tôi cứ nhất quyết theo đuổi cô ấy cho bằng được.
Bố mẹ tôi biết chuyện, họ lại hiểu nhầm Hà. Họ cứ nghĩ cô ấy mồi chài con trai họ để làm dâu Hà Nội. Hết lần này lần khác mẹ tôi tìm gặp Hà răn đe cô ấy tránh xa con trai của họ ra. Chỉ khi biết Hà không yêu con họ, mẹ tôi mới trở mặt “Cô có cái gì tốt hơn mà chê nó hoài vậy?”.
Thấm thoắt 2 năm tôi đi sớm về muộn để săn đón Hà, nhưng kết quả không như mong đợi. Hà ra trường đi làm và kết hôn với một anh chàng không thua kém gì tôi cả. Ngày Hà cưới tôi như rơi xuống mấy tầng địa ngục. Tôi đau khổ, nhưng rồi tự nén lòng mình “đi thật xa để quên đi mối tình đơn phương đầy nước mắt”.
Cứ nghĩ giờ Hà đã là gái một con mất giá thì không làm cao làm cành nữa, nhưng đâu ngờ khi gặp tôi, Hà vẫn một mực từ chối. |
Tôi vào Đà Nẵng làm việc 2 năm, nhưng tôi vẫn không quên được Hà. Cứ rảnh ra, tôi lại vào facebook của Hà xem ảnh gia đình cô hạnh phúc mà lại buồn cho mình. Tôi cứ quanh quẩn suy nghĩ “Sao mình vẫn không có được tình yêu của cô gái này”. Rồi tôi đột ngột hay tin Hà ly hôn chồng và đang sống cùng con trai. Tôi trăn trở suy nghĩ liệu có nên theo đuổi Hà lần nữa hay không?
Suy nghĩ rất nhiều cuối cùng tôi quyết định “tán” Hà lần nữa. Tôi bất chấp sự phản đối từ gia đình mà mặc sức theo đuổi cô ấy. Cứ nghĩ giờ Hà đã là gái một con mất giá thì không làm cao làm cành nữa, nhưng đâu ngờ khi gặp tôi, Hà vẫn một mực từ chối: “Anh Chiến, anh đừng thế nữa đi, tôi mệt mỏi lắm rồi. Tôi nhắc lại lần cuối là dù có chết đi sống lại thì tôi vẫn không dành tình yêu cho anh”…
Tôi nghe Hà nói mà choáng váng. Tôi không ngờ một thằng gia đình có điều kiện, có hình thức nhưng lại không tán nổi một cô gái nhỏ nhắn, yếu ớt như Hà. Chỉ nghĩ như thế thôi, tôi thấy mình vừa đáng thương vừa mất lòng tự trọng. Tôi có nên nhất quyết cưa đổ Hà bằng mọi cách rồi khi ăn được thì đạp đổ không để trả thù người con gái mấy năm tôi chờ đợi trong vô vọng, để trả thù người con gái dám "cành cao" khi từ chối tình cảm của tôi dù bản thân mình đã "rớt giá" thê thảm rồi…