Cô vội ngồi dậy, tiến tới bàn làm việc và viết đơn ly hôn. Lòng cô đã nguội lạnh song cô vẫn còn yêu và thương chồng.
Lá đơn này chính là cơ hội cuối cùng dành cho anh. Đang bữa cơm tối, con trai ríu rít kể chuyện ở lớp thì điện thoại đổ chuông dồn dập. Cô vừa nhấc máy lên, không để cô kịp nói, đầu dây bên kia đã lớn tiếng quát nạt đòi nợ. Buông điện thoại, tâm trạng thực sự nặng nề, thở dài chán nản, cô quay qua bảo chồng: “Anh còn muốn làm khổ mẹ con em đến bao giờ, không thương em cũng mong anh thương lấy con! Nhà mình đâu còn thứ gì đáng giá nữa để bán trả nợ.
Ảnh minh hoạ. |
Anh cứ lao vào cờ bạc như thế liệu bao giờ anh mới tỉnh ngộ đây?”. Cô chưa kịp dứt lời, anh đã buông chén đũa, gằn giọng: “Anh biết rồi, đừng nói nữa, anh chơi nốt lần này gỡ gạc xong rồi bỏ hẳn”. Nói rồi anh vội vàng đứng lên, nổ xe máy đi, mâm cơm bỏ dở lạnh lẽo trên bàn. Nhìn con trai ngơ ngác gọi bố mà cô thương đến quặn lòng.
Gia đình cô không phải giàu có dư dật tiền bạc nhưng từng rất ấm êm hạnh phúc. Sao giờ lại rơi vào cảnh trớ trêu này? Vợ chồng cô đều ở quê lên thành phố học rồi ở lại lập nghiệp, lấy nhau bắt đầu từ hai bàn tay trắng, sống nơi đô thị xô bồ, ồn ào chẳng mấy dễ dàng gì. Những ngày mới bắt đầu quả thực nhọc nhằn vô cùng, khi công việc hai vợ chồng bấp bênh, thu nhập chẳng đáng bao so với trăm khoản phải chi tiêu đắt đỏ, lại thêm nặng gánh trách nhiệm với bố mẹ già hai bên. Tiền vào nhà khó như gió vào nhà trống, cô cố vun vén co kéo chi tiêu, đồng lương ít ỏi không biết nhấc lên đặt xuống sao cho vừa nên thiếu trước hụt sau...
Nhớ lại ngày đó, lúc nào cô cũng đau đáu ước mơ có được một ngôi nhà, nhỏ thôi cũng được nhưng ấm cúng. Cô sẽ trồng thật nhiều hoa treo xung quanh cho không gian nhà thêm phần tươi tắn màu sắc. Vợ chồng sẽ thôi sống cảnh thuê mướn tạm bợ trong căn phòng trọ chật chội sâu trong hẻm nhỏ, mùa hè hơi nóng phả ra từ tấm lợp mái xi măng ngột ngạt, thiêu đốt, đêm nằm trở mình không sao ngủ được.