(ĐSPL) – Bà nói “mày cứ gửi mẹ giữ, chứ vợ không biết quản lý tiền thì làm bao nhiêu cũng hết”. Khi tôi nói “Anh ấy giữ tiền chứ con có đồng nào đâu”, anh nghe vậy quay sang đánh tôi tới tập.
Xin chào các độc giả của mục tâm sự, tôi năm nay đã 30 tuổi, có hai con trai. Chồng hơn tôi 5 tuổi nhưng tính tình cay nghiệt với vợ vô cùng. Tôi không nói xấu chồng, nhưng anh ấy ngày càng quá đáng, không chỉ với tôi mà còn với cả con của mình nữa. Suốt 6 năm chịu đựng là 6 năm tôi sống trong mòn mỏi cũng chỉ vì con mình.
Tôi lấy chồng năm 24 tuổi, chồng tôi cùng quê. Anh ấy làm công nghệ thông tin nên lương cũng được hơn 20 triệu, cộng với những khoản thu nhập ngoài ngót nghét cũng gần 40 triệu. Nhiều người bảo tôi, lương chồng cao thế thì mẹ con tiêu xông xênh. Nhưng nào đâu được như vậy, cũng bởi anh thấy mình kiếm ra tiền nên coi khinh vợ ra mặt. Đặc biệt là từ ngày anh bảo tôi tạm lui về chăm con, kiếm tiền nuôi vợ cứ để anh lo.
Tôi thấy anh tuyên bố thế chẳng qua là vì oai, chứ thực tế anh rất ki bo, tiêu chi li từng đồng một. Mỗi tuần chồng đưa tôi 500 nghìn tiền đi chợ. Khi tôi nói “như thế sao đủ được mình, còn 2 đứa con đang tuổi ăn tuổi lớn cơ mà”. Anh tiếp lời “em cứ tiêu, hết anh lại đưa tiếp cho. Em ở nhà chi tiêu gì mấy đâu mà kêu”. Nhưng sự thật là khi chưa hết một tuần tôi đã tiêu hết 500 nghìn đó, nói anh đưa thì anh lại hét lên “giời ơi, ờ nhà tiêu gì mà lắm thế”.
Dù không nói ra, nhưng tôi rất buồn phiền, bởi tôi biết rằng. Chồng tôi đang ngầm tích cop riêng- theo như mọi người nói là quỹ đen (Ảnh minh họa). |
Đôi khi bị chồng nói này nọ, tôi ức chế lắm. Làm gì có cái kiểu “tiền ai người đó ăn, ai muốn tiêu nhiều thì tự đi mà kiếm”. Anh cứ coi tôi như ô sin không hơn không kém. Mới ngày hôm qua, 20/10 anh mua một lượt quà tặng mẹ, tặng chị em đồng nghiệp cơ quan nhưng chẳng đoái hoài đến vợ.
Thậm chí một cánh hoa cũng không có chứ nói gì đến cái lớn lao. Tôi buồn, tôi giận dỗi, anh ta lại nói “Vợ chồng gần gũi có gì đâu mà đòi. Quà anh cho em là tiền anh đưa mỗi tuần đấy, anh nuôi mẹ con em cả 6 năm nay rồi còn đòi gì”.
Cũng chỉ vì anh đối xử với tôi như thế mà bố mẹ anh, các em anh cũng bắt chước để đối đãi với tôi không ra gì. Ngày mẹ anh, em anh lên ở hàng tháng trời, tôi nai lưng ra phục vụ. Có hôm, tôi phải hì hụi dậy sớm giặt tay cả một chậu quần áo đầy. Khi tôi đề nghị anh mua máy giặt, anh gạt phăng đi “Em không đi làm ở nhà làm cái gì. Mua máy giặt chỉ tổ tốn điện ra”.
Thế rồi tôi đành ngậm ngùi với cuộc sống hiện tại. Mẹ anh suốt ngày ca thán “sao cô chậm chạp thế”, “mẹ chồng đến mà chỉ mua chừng này thức ăn thôi à”, “sao ngày nào cũng thịt lợn thế”,…Tôi nghe mà ứa nước mắt “anh ấy chỉ đưa con chừng ấy tiền thôi mẹ à. Nghe thế bà lại kêu lên “là phụ nữ phải biết cân đối và vun vén chứ”.
Cũng hôm đó về bà bù lu bù loa lên nói rằng, tôi không biết chi tiêu rồi bà đòi giữ hết tiền lương mỗi tháng của anh. Bà nói “mày cứ gửi mẹ giữ, chứ vợ không biết quản lý tiền thì làm bao nhiêu cũng hết”. Khi tôi nói “Anh ấy giữ tiền chứ con có đồng nào đâu”, anh nghe vậy quay sang đánh tôi tới tập. Hôm đó, tôi uất quá nói ra hết suy nghĩ kìm nén lâu nay, tôi cũng nói thẳng “Nếu anh còn đánh tôi lần nữa, tôi báo cho bố mẹ tôi. Và tôi sẽ ly hôn. Tôi cũng chán cảnh này rồi”.
Nói thật, mẹ chồng anh nghe thế cũng sợ, cũng bởi gia đình bà đã có 2 người con ly hôn. Bà đi đâu cũng bị người ta xoi mói “do ăn ở nên mới thế”. Mặt khác, bố mẹ tôi cũng là những người có tiếng ở quê, bà cũng sợ mang tiếng với thông gia nên nhún nhường. Sau hôm đó, mẹ chồng tôi sắp xếp về quê, khi về bà còn dặn tôi đừng dại dột, không có gì là không giải quyết được. Còn tôi, tôi đã nghĩ rất nhiều.
Rồi tôi quyết định cho con đi trẻ để tôi đi làm. Chồng tôi nghe quyết định thế, im lặng rút hầu bao đóng tiền học phí. Tôi đi làm chỗ đó, lương cũng được 7.000.000đ/tháng. Nhưng tôi chỉ bảo anh lương tôi 4000.000đ/tháng. Sở dĩ tôi làm thế là vì, từ ngày tôi đi làm chồng tôi giảm bớt tiền ăn của mẹ con tôi mỗi tuần còn có 300.000đ. Nếu biết tôi lương cao hơn thế kiểu gì anh cũng cắt hết viện trợ của mẹ con tôi.
Dù không nói ra, nhưng tôi rất buồn phiền, bởi tôi biết rằng. Chồng tôi đang ngầm tích cóp riêng- theo như mọi người nói là quỹ đen. Và chính tôi cũng chưa bao giờ biết khoản tiền đó là bao nhiêu. Anh đi làm phải chục năm nay, lương tháng đều đều như thế nhưng chưa một lần anh tin tưởng mà giao cho vợ cầm. Chỉ chừng đấy thôi tôi cũng đủ tủi nhục lắm rồi.