+Aa-
    Zalo

    Khổ sở vì bị anh trai chồng quá... si mê

    • DSPL

    (ĐS&PL) - Tôi thực sự choáng váng và bủn rủn chân tay khi anh trai của chồng khóc trước mặt tôi và nói yêu tôi rất nhiều, nhưng chỉ dám nhìn tôi từ phía sau.

    Tôi thực sự choáng váng và bủn rủn chân tay khi anh trai của chồng khóc trước mặt tôi và nói yêu tôi rất nhiều, nhưng chỉ dám nhìn tôi từ phía sau.

    Khi đó, chân tay tôi run lẩy bẩy, cảm giác không thể đứng nổi. Tôi cố chống đỡ mà không thể chống, tôi cố với lấy cái gì đó để nắm chặt vào thì bất ngờ bàn tay anh đưa ra, đón lấy tay tôi. Tôi hoảng, giật lại và tát cho anh một cái như trời giáng. Nhìn ánh mắt của anh rưng rưng đầy nước mắt, tôi lại thấy mình thật tội lỗi. Tại sao tôi lại dám làm chuyện đó, lại dám tát anh dù anh là anh trai của chồng tôi.

    Tôi lấy chồng, đến nay mới được nửa năm. Anh chồng tôi chưa có gia đình nên cả nhà sống chung. Tôi là con dâu duy nhất trong nhà này. Nói chung, cuộc sống vợ chồng rất hạnh phúc, đầm ấm, vui vẻ. Chúng tôi luôn quan tâm, động viên nhau, không ai có sự ghen tị nào.

    Anh chồng tôi là một người rất điềm đạm, biết lễ nghĩa. Lúc nào anh cũng động viên tôi, pha trò nói tôi là về làm dâu nhà anh vất vả, phải cố gắng lên này kia. Tôi nghe anh nói cũng thấy vui vui nên rất quý anh. Và từ đó, tôi thân thiết với anh, coi anh như anh trai của mình vậy.

    Anh trai chồng chết mê, chết mệt tôi - 1
    Cả nhà tôi sống vui vẻ với nhau như thế. Chồng tôi thi thoảng đi công tác, tôi cũng không thấy buồn vì có bố mẹ và anh chồng lúc nào cũng lo lắng, quan tâm tôi. (Ảnh minh họa).

    Bố mẹ chồng tôi cũng không quá khó tính. Nói chung các cụ hiểu lòng con cái nên cứ để cho tôi tự do. Với lại, nhà có hai đứa con trai mà mới có một con dâu nên bố mẹ coi tôi như con gái của bố mẹ vậy. Tôi cũng thấy đó làm vui, tôi thoải mái ăn uống, ngủ nghỉ ở nhà chồng và làm mọi việc theo sở thích như ở nhà mình vậy. Bố mẹ tôi không có gì phàn nàn về đứa con dâu như tôi cả.

    Chúng tôi mới lấy nhau nên còn kế hoạch, chưa muốn sinh con. Những ngày đó, cuộc sống thật vui vẻ, như là gia đình thực sự của mình. Vì lấy chồng xa nên tôi đã coi gia đình anh như nhà của mình. Tôi chẳng lo lắng sợ hãi gì khi đối mặt với mẹ chồng. Có gì không hay không phải, mẹ nói thì tôi nghe, tôi đâu có phàn nàn kêu ca gì đâu.

    Cả nhà tôi sống vui vẻ với nhau như thế. Chồng tôi thi thoảng đi công tác, tôi cũng không thấy buồn vì có bố mẹ và anh chồng lúc nào cũng lo lắng, quan tâm tôi. Có khi anh chồng còn chở tôi đi chợ mua đồ về nhà cải thiện món ăn. Anh còn hay vào bếp cùng tôi, bảo là ngày trước anh học nấu ăn này kia nên dạy cho tôi. Tôi cảm thấy vui lắm. Cả nhà đầm ấm quây quần.

    Nhưng, thời gian gần đây, ngày ngày tôi thấy anh đau khổ, mệt mỏi, uống rượu, hỏi có chuyện gì thì anh không nói. Tôi với chồng càng vui với nhau thì nhìn anh lại càng lầm lũi hơn. Anh bảo, nhìn chúng tôi như thế anh tủi thân, bằng này tuổi rồi mà không lấy được vợ cho bố mẹ.

    Thật ra, anh thiếu gì người yêu, vì anh có công việc ổn định, phong độ lại có cái tính hài hước, con gái ai chả chết. Nhưng mà anh lại chẳng yêu ai, chẳng lấy ai. Anh bảo, con gái bây giờ khó kiếm, toàn người thực dụng. Nghe anh nói như ông cụ mà tôi phì cười. Tôi cứ bảo mối cho anh người này, người kia nhưng anh có vẻ không ưng, anh chỉ cười xòa cho xong chuyện.

    Hôm rồi, khi biết tin tôi có bầu, anh lại không cười. Anh đi uống rượu cả tối mới về tới nhà, lúc đó chỉ còn tôi thức đợi anh. Thế rồi, anh về và nắm lấy tay tôi, nói rằng, anh thật sự yêu tôi, thật sự là rất yêu tôi và anh đã kìm nén tình cảm lâu lắm rồi, anh đã đau khổ và cố tỏ ra vui vẻ trước mặt tôi, nhưng giờ, thấy tôi hạnh phúc, anh không thể chịu thêm được nữa.

    Anh trai chồng chết mê, chết mệt tôi - 2

    Trời ạ, giờ đây tôi phải làm sao đây, chẳng lẽ lại bỏ nhà mà đi, chuyển chỗ khác mà sống. Như thế biết tìm lý do gì mà nói với bố mẹ, đang yên đang lành, ai cũng yêu ai, vậy mà…
    (Ảnh minh họa).

    Tôi chết lặng, giờ tôi như người mất hồn vì vậy. Chồng tôi vẫn vô tư, anh vẫn cứ cười  nói trước mặt bố mẹ tôi nhưng chúng tôi không nói với nhau câu nào. Anh coi tôi như người dưng, tôi cũng vậy. Cuộc sống thế này thì làm sao đây. Có lẽ, anh đã quá ngại, anh không dám nhìn vào mắt tôi nữa. Chúng tôi không còn là cặp anh em như trước đây.

    Bây giờ, sống trong căn nhà mà tôi coi là nhà mình này thật sự ngột ngạt lắm, giống như địa ngục vậy vì tôi sợ chuyện của anh bị phát hiện. Dù là không có gì nhưng tôi không dám chắc chồng tôi không ghen và không xảy ra chuyện nếu như anh biết chuyện anh trai mình lại thích em dâu.

    Trời ạ, giờ đây tôi phải làm sao đây, chẳng lẽ lại bỏ nhà mà đi, chuyển chỗ khác mà sống. Như thế biết tìm lý do gì mà nói với bố mẹ, đang yên đang lành, ai cũng yêu ai, vậy mà… Tôi phải làm sao?

    Link bài gốcLấy link
    https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/dspl/kho-so-vi-bi-anh-trai-chong-qua-si-me-a29978.html
    Zalo

    Cảm ơn bạn đã quan tâm đến nội dung trên.

    Hãy tặng sao để tiếp thêm động lực cho tác giả có những bài viết hay hơn nữa.

    Đã tặng:
    Tặng quà tác giả
    BÌNH LUẬN
    Bình luận sẽ được xét duyệt trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.
    Tin liên quan