+Aa-
    Zalo

    Khi nước mắt ngừng rơi, đàn bà tàn nhẫn hơn bao giờ hết!

    • DSPL

    (ĐS&PL) - Khi buồn, đàn bà sẽ khóc. Người ta nói, còn khóc tức là mọi việc vẫn còn được cứu vãn, nếu nước mắt ngừng rơi, họ trở nên tàn nhẫn hơn bao giờ hết.

    Khi buồn, đàn bà sẽ khóc. Người ta nói, còn khóc tức là mọi việc vẫn còn được cứu vãn, nếu nước mắt ngừng rơi, họ trở nên tàn nhẫn hơn bao giờ hết.

    Chồng tôi, anh thường cáu kỉnh mỗi khi vợ khóc, thậm chí, đôi lần anh nói: “Đừng sướt mướt nữa. Đàn bà gì mà lắm chuyện, động tí đã rơi nước mắt”. Anh than, nhìn đàn bà rớt nước mắt trông bực mình lắm. Anh- người chồng đang sống cùng tôi là kẻ vô tâm nhất tôi từng thấy. Ngày còn yêu, anh tìm mọi cách để có được trái tim tôi, không ngừng chiều chuộng, săn đón nhưng rồi khi về chung một nhà, anh ngày càng bộc lộ rõ bản chất của mình.

    Khi tôi sinh con trai đầu lòng, anh vẫn ung dung vác túi đi làm, để mặc tôi với người mẹ già đã ngoài 60 tuổi. Mẹ tôi vừa phải chăm con, vừa chạy lo giấy tờ. Tôi đã gọi hàng chục cuộc điện thoại để anh vào “hỗ trợ” mẹ làm giấy tờ nhập viện, anh vẫn báo: “Việc bận lắm”. Chiều hôm đó, con trai chào đời, anh vào ngó con một tí lại về nhà nghỉ ngơi. Mẹ anh từ quê gọi điện cũng bảo anh vào với vợ, nhưng anh: “Úi xời” một cái thật dài.

    Khi nước mắt ngừng rơi, đàn bà trở nên chai sạn cảm xúc- Ảnh minh hoạ. 


    Cũng vì anh ngày càng thay đổi, nên vợ chồng tôi thường xuyên có va chạm, khúc mắc. Khi tôi giận hờn, cáu gắt, anh không còn quan tâm, an ủi, thay vào đó là sự chì chiết, nói vợ là kẻ ăn bám chồng. Những lời chồng nói, tôi vẫn nhớ như in, thậm chí đôi lần, khi tôi đang nằm xem phim, anh ném điều khiển nói rằng: “Ở nhà không làm gì thì kiếm việc mà làm, còn nằm bắc chân xem phim”. Anh nói, nhưng anh có nhìn đứa con đang ấm hơi sữa nằm cạnh mẹ?

    Những ngày tôi ở cữ, mẹ chồng ra chăm, anh ỷ có mẹ nên chẳng đụng tay, đụng chân vào việc gì. Anh nói, việc của đàn bà, anh không làm. Anh hùng hồn tuyên bố: “Đàn ông là phải làm việc lớn, lo chuyện vĩ mô, còn bếp núc là chuyện đàn bà”. Anh nói, nhưng anh đâu nghĩ, số tiền anh mang về đưa cho vợ mỗi tháng có đủ để chi tiêu? Trong khi, gia đình có 3 người lớn (anh, tôi và mẹ chồng) cùng 1 đứa trẻ con. Có những tháng vì thiếu thốn, tôi vẫn phải gọi điện xin tiền mẹ đẻ.

    Tôi ở nhà cũng vì bất đắc dĩ, con chưa tròn 3 tháng tuổi, nó cần có tôi bên cạnh. Nếu con đã cứng cáp, tôi việc gì phải nằm ở nhà trông chờ vào đồng lương của anh. Nhiều lúc, tôi cảm thấy đau đớn, tủi thân vô cùng. Mẹ chồng ra ở cùng để chăm cháu, mỗi lần vợ chồng tôi va chạm bà ra mặt bênh vực con trai. Bà trách tôi chồng nói một câu, vợ lại cãi chem chẻm còn ra thể thống gì. Còn anh, được mẹ bênh càng được đà lấn tới.

    Rồi anh sa đà vào những cuộc nhậu thâu đêm, anh đi sớm về khuya mặc vợ dại con thơ vò võ. Chưa dừng lại ở đó, anh còn cặp bồ với cô gái bán hàng ở ngõ bên. Nhiều lần chứng kiến cảnh chồng chở nhân tình sau xe, nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi. Tôi đã thủ thỉ to nhỏ, tìm cách giữ chồng nhưng anh vẫn chứng nào tật ấy. Có những đêm nằm bên chồng mà tôi nhận rõ sự cô đơn. Cả đời, tôi đâu mong ước gì cao sang, tôi chỉ cần chồng thương vợ, đừng thờ ơ lạnh nhạt là tôi hạnh phúc lắm rồi.

    Tôi thầm mơ về những ngày vợ chồng còn yêu thương mặn nồng, mỗi lần đi ngủ, anh lại ôm vợ vào lòng thủ thỉ... Nhưng tất cả đã rời xa mất rồi. Có lẽ, chồng tôi không còn yêu vợ, nên anh mới vô tâm, phản bội vợ như thế. Tôi khóc nhiều lắm, có lúc tuyệt vọng, nhưng nhìn con, tôi lại không đành lòng...

    Nếu anh đã tuyệt tình như vậy, từ nay về sau, tôi sẽ không cầu xin anh nữa. Tôi tự hứa không rơi nước mắt vì người đàn ông như thế nữa, tôi sẽ sống cho tôi, cho con trai. Nếu trước đây, làm được đồng nào tôi đều cắc củm để dành, để lo cho gia đình, thì giờ tôi để dành một khoản để mua sắm, làm đẹp và chăm lo cho bản thân.

    Từ nay, thay vì mỗi đêm ngồi chờ chồng bên mâm cơm nguội ngắt, gọi điện tra khảo anh đi đâu với ai giờ này chưa về, tôi bình thản lo cho mình, cho con. Tôi trở nên lầm lì, ít nói. Từ ngày hiểu ra, tôi không còn khóc nữa, bởi tôi đã khóc quá nhiều rồi. Nước mắt tôi đã cạn khô sau những đêm khóc thầm mệt mỏi. Tôi làm gì còn nước mắt để mà khóc nữa. Chồng không yêu mình, tôi sẽ yêu lấy bản thân tôi. Tôi đã đủ mạnh mẽ để học cách yêu mình.

    Đàn bà ơi, thôi đừng khóc nữa, với những kẻ làm ta đau, nước mắt dành cho họ nào có ích gì. Hãy thương lấy mình, mỉm cười mà bước tiếp trong cuộc đời...

    NGỌC ANH

    Link bài gốcLấy link
    https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/dspl/khi-nuoc-mat-ngung-roi-dan-ba-tan-nhan-hon-bao-gio-het-a289005.html
    Đừng hỏi em có sợ chia tay hay không

    Đừng hỏi em có sợ chia tay hay không

    Yêu là tôn trọng. Yêu là tử tế bởi khi yêu tìm hiểu được nhau vốn là chuyện không hề dễ dàng. Khi hết yêu là phải thẳng thắn, chân thành chớ dùng sự dối trá để lừa gạt...

    Zalo

    Cảm ơn bạn đã quan tâm đến nội dung trên.

    Hãy tặng sao để tiếp thêm động lực cho tác giả có những bài viết hay hơn nữa.

    Đã tặng:
    Tặng quà tác giả
    BÌNH LUẬN
    Bình luận sẽ được xét duyệt trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.
    Tin liên quan
    Đừng hỏi em có sợ chia tay hay không

    Đừng hỏi em có sợ chia tay hay không

    Yêu là tôn trọng. Yêu là tử tế bởi khi yêu tìm hiểu được nhau vốn là chuyện không hề dễ dàng. Khi hết yêu là phải thẳng thắn, chân thành chớ dùng sự dối trá để lừa gạt...

    Vu lan con về với mẹ

    Vu lan con về với mẹ

    Thời gian là điều kỳ diệu nhưng cũng rất đáng sợ. Nó có thể chữa lành mọi vết thương nhưng cũng lấy đi thanh xuân của mỗi chúng ta, lấy đi thanh xuân của cha mẹ.