Mỗi lần giận nhau, anh lại im lặng.
Mỗi lần cãi vã, anh lại bỏ ra khỏi nhà.
Mỗi lần ghen hờn, anh lại la hét ầm ĩ.
Chị bảo dù anh có thương chị cách mấy, lo cho chị đến mấy. Nhưng hễ là anh làm như vậy, chị chỉ muốn chia tay vì không có được cảm giác bình yên và an toàn.
Kể cũng không sai, trong tình yêu, phải cho phụ nữ thấy an tâm thì họ mới toại lòng, phải để họ có được sự an lòng thì họ mới nguyện ý.
Đàn ông mà cứ khiến phụ nữ nghi hoặc về mối quan hệ ngoài luồng, phải mập mờ về tương lai của cả hai, thì trách sao phụ nữ khó đủ can trường để tin yêu hay cố gắng.
Phụ nữ đừng bao giờ để người khác nghĩ rằng những quan tâm mình dành cho họ là điều hiển nhiên, là do tự mình nguyện ý. Vì phàm trên đời này, nếu họ chẳng cho đi mà cứ nhận về một cách miễn phí, thì cảm tình đó họ sẽ ngó lơ và chẳng trân quý dù chỉ một lần.
Mình dại ở chỗ thương họ mà chẳng hề phân vân, họ vô tình hay cố ý khiến mình tổn thương cũng chẳng mở lời trách móc. Mình nghĩ làm vậy là can đảm và bao dung lắm, nhưng đối với họ mình bỗng trở nên ngu ngốc và dư thừa.
Dốc cạn tâm tình cho một người không bao giờ có ý định ở cạnh mình là quá sai. Vậy mà đôi khi khổ một nỗi, chẳng biết làm sao để dừng lại. Còn đi mãi, cũng chỉ thấy vực thẳm và đường cùng.
Trách làm gì, tại cách mình yêu không đúng, người mình chọn không đáng. Thua thiệt thôi ...
Phụ nữ thường nghĩ rằng, cuộc đời này ngắn lắm, hãy dành trọn tất cả để yêu một người đàn ông.
Trong khi đàn ông lại thấy rằng, cuộc sống này dài quá nhỉ, đúng là nên thử thú vị với vài ba cô gái. Đàn ông trăng hoa vốn là lẽ thường tình. Nhưng không phải ai cũng đủ thông minh để biết nên dừng ở mức độ nào là vừa phải.
Và cũng không hẳn ai cũng biết bỏ ngoài tai những lời mật ngọt, đặt khỏi tay mình những lần bia bọt, để ở cạnh chăm sóc cho người mà họ luôn miệng bảo là yêu thương.
Phụ nữ thường nhẹ dạ, đặt quá nhiều kỳ vọng vào những người đàn ông, để đến khi nhận ra họ có chút thay đổi hoặc cư xử không như mình mong đợi thì lại cảm thấy hụt hẫng. Sau đó là chuỗi ngày luôn suy nghĩ, day dứt rất nhiều, luôn tự chất vấn rằng mình đã làm sai điều gì để bị đàn ông đối xử như vậy. Không tìm ra câu trả lời thì lại trách mình quá đa đoan…
Trên đời này, khoảng cách giữa “yêu” và “không” hoàn toàn là do thái độ. Họ có tâm thì sẽ đối tốt, họ vô tình thì sớm muộn rồi cũng đổi thay. Họ thật lòng thì hai mươi năm sau vẫn nắm tay nhau chặt lắm, họ phản bội thì chưa kịp buông mình đã vội cầm tay người khác.
Có khi không phải họ đối với mình bằng sự giả dối. Bởi vì đó mới chính là con người thật của họ.
Trên đời này, lòng người vốn dĩ nông sâu - cạn đầy khó đoán.
Có khi rộng rãi đến nỗi đi mãi trong đó cũng không rõ đâu là vị trí họ dành cho mình. Cũng có lúc chật chội đến nỗi giận nhau một tẹo để rồi cả đời vẫn dỗi và lặng thinh.
Đôi khi không phải lòng người vô tình, mà vì thật sự đối với mình họ không có ý tốt. Đôi lúc chẳng phải họ không tử tế, mà vì lòng họ mặc định sẽ đối đãi tệ bạc với người họ không thương.
Lòng người vô lý ở chỗ nó rất vô thường. Có khi hôm trước rất yêu, hôm sau lại vội quay đi chẳng nói thêm nhiều. Có khi mở miệng bảo quên, vậy mà chia tay xong vẫn cứ nhớ hoài cái tên, điệu cười, giọng nói.
Lòng người suy cho cùng cũng chỉ mang giá trị tương đối. Thương yêu hay bội phản cũng là chuyện thường tình mà thôi...
Vậy nên phụ nữ đừng để đàn ông làm tổn thương mình từ lần này qua lần khác và xem đó là việc bình thường. Bạn phải nâng cao giá trị bản thân và tạo cho mình rào chắn cần thiết, để không phải người đàn ông nào cũng có thể tiến đến. Điều này sẽ giúp bạn tránh được tổn thương từ những kẻ tồi tệ.
Là một người phụ nữ khôn ngoan thì đừng giống như điếu thuốc lá, để đàn ông chỉ những lúc rảnh rỗi ngồi trò chuyện thì mới rút ra hút rồi vứt đi. Nhớ kỹ, phải sống như một loại thuốc phiện, hoặc là đàn ông không từ bỏ được, hoặc là không thể động vào.
K.V